Bữa tiệcthưởng cúc kết thúc, mọi người cơ bản đều xem như ‘chủ khách đều vuivẻ’, chỉ có Từ Man cảm thấy mẫu thân quản thúc quá mức, không cho nàngăn hơn hai con cua, thế là tiếc hùi hụi mất mấy ngày. Nhưng dần tới cuối thu, Từ Man lại đem tâm tư chuyển đến chuyện đạp thu du ngoạn, chẳngqua sắp tới thời gian ra ngoài quá nhiều, sợ mẫu thân sẽ không cho phép, liền chuyển tâm tư, muốn thừa dịp hoàn tất khóa học ở Cung học, đi tìmcữu mẫu cầu tình.
Chính lànàng vừa mới bước vào Phượng Tê Cung, đã nhìn thấy một bóng dáng quenthuộc, trong lòng khó tránh khỏi kích động, xách váy chạy tới, gọi vàotrong: “Nhị nương nương, dì về lúc nào vậy?”
Năm đó, Đạitrưởng công chúa cùng Hòa Húc đến Hàng Châu, sau lại vì Hòa Húc bệnhnặng, lưu lại chăm sóc, mới có thể để cho người khác có cơ hội vươn tayvào phủ công chúa, công chúa Hòa Húc vẫn luôn vì đó mà áy náy. Sau Đạitrưởng công chúa một mình trở về lo liệu công việc, công chúa Hòa Húcmột mình ở lại Hàng Châu du ngoạn giải sầu, chẳng những bệnh tình thuyên chuyển, còn sinh hảo cảm với Hàng Châu, từ đó về sau càng cực ít vềKiến Khang.
Nghe giọngTừ Man, công chúa Hòa Húc đứng cạnh cửa ôn nhu cười nhìn Từ Man, khuônmặt cùng khí chất của nàng vậy mà ôn hòa hơn nhiều so với mấy năm trước, ngay cả cách ăn mặc cũng không còn xa hoa diễm lệ nữa.
“A Man đã là đại cô nương rồi.” công chúa Hòa Húc nhìn Từ Man duyên dáng yêu kiềuđứng trước mắt mình, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-thuong-vi/2127458/quyen-3-chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.