Bởi vì haicông chúa kia bị phạt, trong lòng Từ Man cảm thấy thống khoái, ngay cảviệc thêu thùa phiền não nhất mọi ngày, cũng thoạt nhìn đáng yêu hơnngày thường, hơn nữa nàng sớm đã có quyết tâm học giỏi, nên càng thêmdụng tâm. Thành thử, dù Từ Man không được khéo tay cho lắm, nhưng thấynàng chăm chỉ như thế, nữ quan dạy thêu cũng nhiệt tình nguyện ý hướngdẫn cho nàng.
Cứ thế từng đường kim mũi đi mũi về, thời gian cực nhanh, trong lơ đãng một buổi chiều đã trôi qua.
Đứng dậynhìn nữ quan rời đi, Từ Man để Hồng Quế thu thập đồ đạc, rồi chuẩn bịcùng Thục Gia trở về, nàng vẫn chưa quên lời hẹn với các ca ca, hiện tại thời gian còn sớm, đi đi về về cũng không tốn bao nhiêu thời gian.
“A Man.”Trưởng công chúa Thục Thận thấy Từ Man muốn đi, nhịn rồi lại nhịn mới đi lại, do dự nói: “Muội cũng biết Thục Mẫn cùng Thục Viện các muội ấy…”
“Sợ là thânmình không khỏe, nên chắc không tới.” Từ Man đem một chiếc khăn tay thêu rối nùi cất vào tay áo, vật như vậy nên ‘nhân đạo hủy diệt’ thì hơn,nàng dám khẳng định, ông anh nhị ca đáng ghét kia của mình tuyệt đối sẽđi lục lọi bao kim chỉ Hồng Quế mang về, nếu để cho huynh ấy lục đượcmảnh khăn này, thể nào cũng bị cười một trận.
(*nhânđạo hủy diệt: hủy diệt với mục đích nhân đạo, thường dùng cho những convật, giống như một cách giải thoát cho những con vật bị bệnh không thểcứu chữa)
Thục Thận bị lời của nàng chặn nghẹn, trong lòng cũng có chút không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-thuong-vi/2127429/quyen-2-chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.