Nhìn Từ Mankhẽ nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn phồng lên, Gia Cát Sơ Thanh kéo taynàng, thân thiết hỏi: “A Man hiện tại thấy sao rồi?”
A Man nhănmũi một cái, nghĩ có nên rút tay về không, nhưng lại cảm thấy như vậy có quá mức sĩ diện, liền hơi cứng ngắc cười nói: “Cám ơn tiểu ca ca quantâm, A Man tốt hơn nhiều rồi.”
Gia Cát SơThanh quan sát sắc mặt Từ Man, tuy rằng còn có hơi tái nhợt, nhưng trông tinh thần có khá hơn, đôi má phúng phính tròn tròn như cuộn len, haimắt to tròn đen lúng liếng như lấp lánh ánh nước, khiến người nhìn thấyliền yêu thích.
“Thái y có nói, khi nào thì có thể xuống giường không?” Lời này là hỏi Từ Hải Thiên.
Từ Hải Thiên nhường chỗ mình vừa ngồi cho Gia Cát Sơ Thanh, mình thì dời đến một chiếc ghế tròn cũng ngồi cạnh Gia Cát Sơ Thanh.
“Lưu thái ynói A Man còn nhỏ tuổi, đang là thời điểm phát triển, khôi phục cũngnhanh, đại khái còn cần một tháng mới có thể xuống giường đi lại.”
Gia Cát SơThanh gật gật đầu, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn không dấu được vẻ ai oán củaTừ Man, nhịn không được phì~ cười một tiếng, tiểu nha đầu này, thật sựlà càng nhìn càng thấy đáng yêu.
“A Man cóthấy buồn không? Muội muốn cái gì, tiểu ca ca tặng cho muội.” Gia Cát Sơ Thanh xoa đầu Từ Man, đáy lòng một mảnh mềm mại, trong nhà chỉ có hắnlà nhỏ tuổi nhất, lại kém hơn huynh trưởng nhiều tuổi, hơn nữa thân thểkhông tốt, cha mẹ mặc dù yêu thương cũng không thể bồi bên cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-thuong-vi/2127413/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.