Bữa trưa ănchung cũng không có gì mới, bởi vì bọn nhỏ không lớn lắm, cho nên cũngkhông cần tuân theo quy củ ‘7 tuổi không được ngồi ăn chung’ , đám trẻcon được phân ra ngồi một bàn, ai nấy đều có nhũ mẫu chăm sóc, lớn thìtự mình ăn, nhỏ như Từ Man thì được Niên ma ma hầu hạ, thỉnh thoảng sẽgiúp gắp chút thức ăn.
Con cháu của thế gia ở thời đại này hiển nhiên hoàn toàn bất đồng với kiếp trước,lấy Từ Man mà nói, tuy chỉ mới ba tuổi, nhưng không những phải học tựmình ăn cơm, còn phải học một ít lễ nghi cơ bản, mặc dù chưa học chữ,nhưng mẫu thân đã ngầm huấn luyện nhãn lực của nàng rồi. Càng đừng nóiđến hai ông anh song sinh đã sắp sáu tuổi của nàng, phụ thân đã sớm dạyvỡ lòng, chỉ còn chờ qua năm mới liền tiến cung nhập học cùng con cháuHoàng Gia.
Cho nên, đây cũng là điều Từ Man không thể lý giải vì sao trong sách, chính nàng lại biến thành một quận chúa ngang ngược, về phần nữ chính sau khi sống lại còn có thể nói là do nữ chính cố ý dẫn dắt đưa lối, nhưng còn trước lúc nữ chính sống lại thì sao? Với sự giáo dục của mẫu thân, cho dù nàngkhông trở thành thục nữ quý cô gì đó, nhưng cũng có thể thành một tiểuthư khuê các biết tiến lui chứ.
Miệng nhaitừng chút một, lén nhìn mẫu thân bàn bên cũng không có gì náo nhiệt, mọi người đều theo thói quen ‘ăn không nói’, lạnh tanh gắp đồ ăn, mẫu thânlại động đũa vài cái liền đặt xuống, chỉ chậm rãi húp canh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-thuong-vi/2127403/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.