Nghĩa trang lạnh lẽo thấu cả xương, cơn mưa rào cứ đổ xuống ko ngừng càng bao trùm lấy không khí tang tóc u buồn ngày hôm nay.
Một màu đen vô tận từ quần áo của những người tham gia tang lễ, sắc mặt ai nấy buồn rũ rượi, tiếc thương, đau xót, nước mắt chảy dài, nhưng ko ai dám phát ra tiếng khóc. Vì cậu bé đó.....vẫn kiên cường ko nhỏ một giọt lệ nào.
Hai tấm mộ phần sát bên cạnh nhau, hoa vẫn còn tươi thắm, nhưng bị vùi dập dưới cơn mưa lạnh lẽo, trông mới đáng thương làm sao.
".....Chro....no...." Fate đặt tay lên vai hắn, muốn nói câu gì đó an ủi, nhưng lời tới miệng lại nghẹn chát ko thể phát ra.
Hắn quay đầu lại, đôi mắt ngấn nước vẫn kìm chế ko chảy xuống, nụ cười cố tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng lại khiến người ta chua xót đến thế:
"Không sao.....đâu.....Ổn mà. Từ giờ......chỉ còn mình chúng ta....Tui sẽ không yếu đuối đâu.....Còn lâu......tui mới khóc!"
Lúc đó ba cô bé chợt nhận ra khoảng cách của mình với Chrono. Tụi nó còn quá ngây thơ, trong khi hắn đã nhìn cuộc sống bằng con mắt của một người trưởng thành rồi. Hắn ko khóc để chứng tỏ mình ko yếu. Hắn ko khóc để không ai coi thường mình. Hắn ko khóc..........là để bảo vệ tụi nó.
Không hẹn mà gặp, cả ba người đều cùng chung một suy nghĩ:
"Mình cũng sẽ ko khóc. Mình phải mạnh mẽ. Mình không được là kẻ vô dụng!"
"HUẤN LUYỆN!!!???" Nanoha, Fate và Hayate mở to mắt kinh ngạc, cậu ấy muốn tham gia huấn luyện sĩ quan? Nhưng còn quá nhỏ mà!?
"Ờ!" Sau sự việc hôm đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cuoc-chien-ma-phap/3906/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.