Chương trước
Chương sau
Hàn Bách Hào phẫn nộ, nhưng không có cách nào khác, gã ta đánh không lại Diệp Phàm, gã ta nắm chặt nắm đắm trong tay đi ra khỏi công ty.
Trên đường đến khu nhà họ Hàn, Diệp Phàm lái xe, con Hàn Tuyết ngồi ở ghế lái phụ.
"Diệp Phàm, có phải là anh muốn nói với em, thật ra kết quả đã được định sẵn rồi, cho dù em có đến, bà nội cũng sẽ hướng về Hàn Bách Hào đúng không?", Hàn Tuyết nói.
Diệp Phàm gật đầu, nói: "Mục đích của bọn họ là đuổi em ra khỏi nhà họ Hàn, nói cách khác là muốn đuổi em ra khỏi vị trí quản lý của công ty con nhà họ Hàn, vì để đạt được mục đích, thậm chí bọn họ bằng lòng để cho công ty thương mại Thiên Bảo phá sản, em có vết nhơ rồi thì hoàn toàn có thể bị loại trừ”.
Diệp Phàm không chút kiêng nể nói ra sự thật, sắc mặt Hàn Tuyết hiện lên vẻ đau khổ.
"Tại sao?"
"Em cũng là người nhà họ Hàn, bọn họ muốn loại trừ em như vậy, công ty thương mại Thiên Bảo là tài sản do ông nội để lại, để nó phát triển lớn mạnh không được sao? Tại sao nhất định phải gây sức ép cho nó như vậy, là bởi vì em chiếm quá nhiều cổ phần trong đó hay sao?"
Nhưng, ban đầu lúc ông nội cho em cổ phầ công ty thương mại Thiên Bảo, bọn họ tán thành hai tay hai chân, em đã vực dậy công ty từ bờ vực phá sản, tại sao bon họ lại không nhìn ra chứ? Tất cả những gì em làm đều là vì nhà họ Hàn, vì tâm nguyện của ông nội".
Đều là người nhà họ Hàn, gia đình cô bị mọi người xa lánh, không hòa hợp với các gia đình khác trong nhà họ Hàn.
Có nguyên nhân từ bố cô, cũng có những nguyên nhân khác, chẳng hạn như Diệp Phàm ở rể nhà cô, lới đồn nhảm rằng Diệp Phàm đã khắc chết Hàn Thiên Bảo.
"Em càng ưu tú, xuất sắc, bọn họ càng ghen ghét, đây là lẽ thường tình... Diệp Phàm dừng một chút, nói: "Có lẽ, em cũng có thể đi một con đường khác để hoàn thành tâm nguyện ấp ủ từ lâu của ông nội". Loading...
"Bằng cách nào?"
"Em chỉ muốn phát triển nhà họ Hàn trở thánh dòng họ danh gia vong tộc, để nói với linh hồn ông nội ở trên trời cao rằng, đứa cháu gái mà ông yêu quý nhất không làm ông thất vọng", Hàn Tuyết túm lấy áo Diệp Phàm nói.
“Thành lập một công ty riêng, thu mua toàn bộ sản nghiệp của nhà họ Hàn, để cho mọi người trong nhà họ Hàn phải kính nể, cúi đầu trước em”.
“ Đến lúc dó, em một lần 1 nữa dẫn dắt nhà họ Hàn vùng dậy, ai dám nói ra vào cơ chứ?”
"Trực tiếp trục xuất khỏi nhà họ Hàn”, Diệp Phàm nhàn nhạt nói.
Mặt Hàn Tuyết ngẩn ra, không ngờ rằng Diệp Phàm lại có thể nói ra những lời như vậy.
Cô chưa bao giờ có ý nghĩ này, có lẽ người ngoài cuộc sẽ có cái nhìn đúng đắn hơn là người trong cuộc như cô, cô chỉ một lòng một dạ muốn làm cho công ty thương mại Thiên Bảo ngày càng lớn mạnh hơn, sau này sẽ tát vào mặt bọn họ một cái thật mạnh để chứng minh rằng cô là người thắng cuộc.
Nhưng, một lát sau, Hàn Tuyết lại lắc đầu cười khổ, nói: "Bây giờ công ty thương mại Thiên Bảo đang gặp phải rất nhiều khó khăn, nếu muốn thành lập Công ty mới có khả năng thâu tóm sản nghiệp nhà họ Hàn e rằng rất kho"
Diệp Phàm khẽ cười, ngạo nghễ nói: "Chỉ cần em có lòng tin, tất cả những cái khác không phải là vấn để, em chỉ cần biết một điều, thứ người dàn ông của em không thiếu nhất chính là tiền".
Nghe vậy, Hàn Tuyết nhìn vào anh, sẵng giọng noi: "Lại chém gió rồi, nhìn cách anh nói cứ như à có rất nhiều tiền vậy, anh không thiếu tiền, vậy anh thiếu cái gì?"
Diệp Phàm quét mắt nhìn thân thể mềm mại xinh xắn của Hàn Tuyết, cười nói: Thiếu một chiếc chăn ấm, đáng thương cho anh đến bây giờ vẫn chăn đơn gối chiếc”.
Hàn Tuyết đỏ mặt, véo thắt lưng anh, quở trách nói: "Xì, người ta phòng không gối chiếc, anh chăn đơn gối chiếc, da mặt thật dày"
Đang nói chuyện thì chiếc xe đã chạy đến sân lớn nhà họ Hàn, hai người xuống xe đi về phía sảnh chính khu nhà.
“Ôi, tổng giám đốc của chúng ta đến rồi, bận đến nỗi không có thời gian đến thăm hỏi bà cụ cơ đấy, chậc chậc..."
"Ha ha, chỉ sợ rằng không phải là bận mà là người ta căn bản không quan tâm đến".
"Người ta là tổng giám đốc, đầu có giống chúng ta, cả ngày nhàn rỗi. "
Trong khuôn viên nhà họ Hàn, luôn có một đám người, cả ngày ở trong vườn, đặc biệt đến để nói mấy lời tốt khiến cho bà cụ Hàn vui vẻ.
Căn bản không phải là đi làm, mà là đi chơi hưởng thụ.
Hàn Tuyết vô cùng khinh thường đám kí sinh trùng này, chỉ có khua mỗi múa mép là giỏi.
Nhưng, bà cụ Hàn lại thích như vậy mấy người này được bà cưng chiều không biết mệt.
Tuy nhiên, điều này cũng khiến thực lực của nhà họ Hàn giảm đi đáng kể sau cái chết của Hàn Thiên Bảo, trực tiếp suy giảm thành gia tộc hạng hai.
Hai người Hàn Tuyết không thèm nhìn đến đám người này, họ trực tiếp đi về phía bà cụ Hàn.
"Hừ...”, đám người này tự cảm thấy nhàm chán, bọn họ không được đáp lại, không ngừng hừ lạnh.
"Bà nội, Tiểu Tuyết đến thăm bà”, Hàn Tuyết chào bà cụ.
Diệp Phàm đứng ở phía sau, anh đứng yên tại chỗ, cũng không thèm chào hỏi.
"Diệp Phàm, thấy bà nội sao không chào chứ? Anh có ý gì? Anh không biết kính trọng người lớn tuổi sao?" Hàn Tử Hiên đang bóc quả hạch cho bà cụ đứng lên khiển trách Diệp Phàm.
Diệp Phàm liếc nhìn Hàn Tử Hiên, vừa định mở miệng nói chuyện thì bà cụ Hàn đã nói: "Thôi bỏ đi, tôi không dám nhận"
Diệp Phàm nhún vai, không dám nhận?
Vậy thì quên đi!
Anh cũng không có thói quen dán mặt nóng vào chiếc mông lạnh của người khác, có vẻ như bà cụ Hàn vẫn còn oán giận Diệp Phàm sau trận giao chiến ở nhà họ Hàn lần trước.
“Tiểu Tuyết, cháu tìm bà có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì bà đi nghỉ ngơi đây" bà cụ Hàn nhàn nhạt nói, dường như không muốn nói nhiều với Hàn Tuyết.
Sau cuộc đối thoại giữa cô và Diệp Phàm ban nãy, Hàn Tuyết cũng không đồng ý với cách làm đó cho lắm, nói: "Bà nội, bà có biết chuyện Hàn Bách Hào muốn dùng công ty thương mại Thiên Bảo để gán nợ không?"
Bà cụ Hàn sửng sốt, ngay sau đó nói: "Bà biết, có vấn đề gì sao?"
Ngón tay Hàn Tuyết siết chặt, dù cho cô đã làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng trong lòng vẫn không khỏi tức giận.
"Bà nội, theo thỏa thuận, cháu sẽ chuyển 40% tiến vốn của công ty cho Hàn Bách Hào, điều này khiến cho tài chính của công ty thương mại Thiên Bảo nhất thời trở nên căng thẳng, nhưng cái này cũng thôi đi, nếu tiếp tục đem công ty đi gán nợ, một khi không trả được, những người khác sẽ sử dụng công ty thương mại Thiên Bảo làm tài sản thế chấp, điều này sẽ trở thành thảm họa cho công ty"
“Thảm họa cái shit, đừng có ở đây mà nói năng linh tinh..”, một giọng nói vang lên từ phía sau, thời gian gã ta đi mua bao thuốc lá, bọn Hàn Tuyết đã đến nhà họ Hàn trước một bước.
Nhưng, gã ta không lo lắng một chút nào cả, gã ta căn bản không nói với bà cụ Hàn về chuyện này. Nhưng gã ta tin rằng, bà cụ Hàn sẽ trực tiếp nói mình đã biết chuyện, bây giờ gã ta đang thấy Hàn Tuyết đang đứng ở một bên phân tích lợi và hại, chứng minh rằng gã ta đã đoán đúng.
"Bà nội..”, Hàn Bách Hào đi đến chào hỏi bà cụ Hàn.
"Nào, đến đây, ăn cái này đi, Tử Hiên kêu người từ Mỹ mang về đó”, bà cụ Hàn cưng chiều đưa một nắm quả hạch nhập khẩu cho Hàn Bách Hào.
So sánh giữa hai người, có thể nhìn ra bà cụ Hàn thiên vị như thế nào.
Hàn Bách Hào cũng không khách sáo, nắm lấy một nắm bắt đầu ăn, gã ta còn ném túi vào chân Hàn Tuyết với vẻ mặt đắc ý.
Trong lòng Hàn Tuyết đã nguội lạnh, nhưng cô vẫn giả vờ như không thấy gì, nhìn vào bà cụ Hàn rồi nói tiếp: "Nếu dùng công ty thương mại Thiên Bảo để gán nợ, một khi không trả được, người khác sẽ nắm trong tay 45% cổ phần nhà họ Hàn, nội bộ công ty sẽ bị phân tách, ngày mà công ty thương mại Thiên Bảo phải đóng cửa không còn xa đâu".
"Hơn thế nữa, điều này cũng sẽ ảnh hưởng rất lớn đến việc hợp tác với tập đoàn Hoàng Minh, họ có khả năng sẽ hủy hợp tác với chúng ta, tổn thất khôn lường, cháu mong bà suy nghĩ kỹ lại".
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.