Lưu Yến Thanh dậy thật sớm, sau khi đi thử váy cưới liền đi thơ thẩn không mục đích ở trên đường, cô không muốn về nhà, cái nhà đó căn bản không có sự ẩm áp mà cô mong muốn!
Lưu Yến Thanh hai mắt vô thần, cả người như đang trôi trên đường, đơn giản giống như trạng thái linh hồn thoát khỏi thể xác, cho nên điện thoại di động reo thật lâu cô mới phản ứng.
Alô, Vân Vân à?" "Yến Thanh sao giọng cậu lại uể oải vậy? Cậu xảy ra chuyện gì à?" Trong điện thoại Huỳnh Vân Vân lo lắng hỏi. "À, không sao tớ chỉ là hơi đói. Cậu bây giờ có thời gian không đi ra ăn cơm với tớ địn
Được, ở đâu?" "Tớ nhắn tin gởi địa điểm cho cậu!" "Vậy tớ lập tức tới ngay
Cúp điện thoại, Lưu Yến Thanh gửi tin nhắn bảo cho cô địa điểm ăn cơm, chẳng bao lâu Huỳnh Vân Vân liền chạy tới.
Hai người ngồi trong một nhà hàng Pháp trang trí hết sức tinh tế, chính giữa nhà hàng còn có một người ngồi trước một chiếc dương cầm màu trắng đàn bản nhạc du dương.
Huỳnh Vân Vân ưu nhã cắt bò bít tết, đôi môi nhỏ nhắn nhỏ nhẹ nhai. "Tối hôm qua Lâm Thành Thông không có làm gì cậu chứ ? Lúc hắn mang cậu đi dáng vẻ thật dữ tợn, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy!"
Lưu Yến Thanh nhếch mép, cúi đầu xuống nhẹ giọng nói: "Không có, hắn chỉ thấy tớ uống nhiều rồi, sau đó đưa tớ về nhà thôi."
Nói đến phần sau thanh âm càng ngày càng nhỏ, Lưu Yến Thanh nghĩ tuyệt đối không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-tan-troi-cao/1730292/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.