Bạch Nguyệt vừa tới cổng quân khu đã có một chiếc xe Land Rover quen thuộc dừng lại bên cạnh cô. Cửa kính xe hạ xuống, Cố Lăng Kiệt nghiêm túc nhìn cô rồi hất hàm, "Lên xe đi." Anh dùng câu mệnh lệnh, không cho phép người khác từ chối.
Bạch Nguyệt khá kiêng dè anh nên ngoan ngoãn mở cửa xe ngồi ở ghế phụ.
Bạch Nguyệt lên xe xong, hai người không nói gì, không khí trong xe như đông cứng lại.
"À ừm... Tôi chuyển tiền cho anh thế nào đây?" Bạch Nguyệt mất tự nhiên hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn thẳng phía trước, đôi mắt không có chút độ ấm nào, "Tôi không nhận tiền hối lộ."
"Không phải, đây là tiền bộ mỹ phẩm kia." Bạch Nguyệt giải thích.
"Nếu cô không thích bộ mỹ phẩm ấy thì cứ vứt đi là được." Cố Lăng Kiệt lạnh lùng đáp.
Anh nói thật mà nghe cứ như đùa. Bạch Nguyệt có cảm giác rất kỳ lạ, tóm lại là không thích thái độ ngang ngược của anh, "Anh làm vậy tôi khó xử lắm, thế khác nào tôi lấy không đồ của anh, vậy không ổn đâu, dù sao hai chúng ta cũng không có quan hệ gì với nhau."
Cố Lăng Kiệt nhướn mày nhìn cô, "Cô muốn có quan hệ với tôi à?"
Bạch Nguyệt nhận ra sự mập mờ trong câu hỏi của anh, cảm giác ấy khiến cô không thoải mái lắm, "Tôi đã có chồng rồi."
"Cô tưởng tôi không biết à?" Cố Lăng Kiệt chăm chú lái xe.
Bạch Nguyệt không hiểu Cố Lăng Kiệt muốn gì bèn bực mình nhìn ra ngoài cửa.
"Giúp tôi một việc." Cố Lăng Kiệt lên tiếng, anh dùng câu trần thuật chứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/96050/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.