Tô Khánh Nam chặn cô lại, hắn nhíu mày ngửi ngửi, có mùi thuốc lá, mùi rượu, mùi của những nơi xa hoa. Đôi mắt hắn chợt ánh lên những cái nhìn hung ác, "Hôm qua cô đã đi đâu?"
"Tôi tới câu lạc bộ General cùng Lưu San." Bạch Nguyệt không nói dối, cô không làm điều gì đáng hổ thẹn với lương tâm mình cả.
Tô Khánh Nam khinh thường nhìn cô, "Cô làm tôi phát tởm."
"Như nhau cả thôi." Bạch Nguyệt cười mỉa rồi đi tiếp.
Tô Khánh Nam lạnh lùng nhìn bàn thức ăn trong phòng bếp, "Dọn hết mấy thứ đồ bẩn thỉu của cô đi."
Bạch Nguyệt lẳng lặng nhìn hắn, tim cô đau thắt lại. Dù cô có bẩn thỉu đến mức nào thì cũng chỉ có một người đàn ông, còn là bị cưỡng hiếp. Hắn sạch sẽ nhưng có hàng tá tình nhân ngoài kia.
"Đúng là anh không xứng để ăn cơm tôi làm." Cơn giận bao phủ lấy tâm trí cô, Bạch Nguyệt lạnh lùng bước tới bàn ăn rồi gạt hết đồ trên bàn xuống. Mảnh vỡ bát đĩa văng đầy đất, đồ ăn đổ lung tung trên nền nhà.
Tô Khánh Nam hùng hổ tóm lấy tay Bạch Nguyệt, hắn siết như muốn bẻ gãy tay cô, "Dọn dẹp sạch sẽ ngay cho tao."
"Mơ đi." Bạch Nguyệt đáp thẳng.
Mắt Tô Khánh Nam tràn đầy sát khí, hắn siết cổ Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt nghẹt thở nhưng vẫn lạnh lùng nhìn hắn. Cuộc hôn nhân của cô và hắn chẳng khác nào địa ngục, chấm dứt sớm cũng tốt cho cả hai. Nếu cô chết thì hắn cũng phải ngồi tù, cả hai cùng xuống địa ngục.
Một mình cô sống trên đời này quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/96049/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.