Sau khi Cố Lăng Kiệt và Bạch Nguyệt lấy lời khai xong liền đến bện viện huyện.
Bạch Nguyệt là bác sĩ.
Cô giúp Cố Lăng Kiệt rửa vết thương, bôi thuốc rồi băng bó quấn gạc.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô âu yếm.
Cô rất chuyên tâm, sự tập trung của cô đều đặt trên cánh tay đang bị thương của anh, chân mày khẽ nhíu, dường như trong ánh mắt có thứ gì đó chảy xuống.
“Đang nghĩ gì vậy?” Cố Lăng Kiệt hỏi cô.
“Dường như mỗi lần anh gặp em đều không có chuyện gì tốt đẹp cả. Lần trước thì tai nạn xe, lần này lại bị thương.” Bạch Nguyệt xin lỗi nói.
“Sao anh lại cảm thấy gặp được em đều là chuyện tốt vậy, hay là nhiệm vụ khiến người khác bình yên vô sự của em không thể hoàn thành. Lần trước cũng là vì em, anh có thể lấy lý do tạn nạn xe mà tránh được một số chuyện không đâu.” Cố Lăng Kiệt an ủi.
“Vậy lần này thì sao?”
“Lần này là do anh gọi em đến, nếu một mình anh, anh cũng sẽ bị mắc lừa, anh cũng không biết hai cô gái đó đang diễn kịch thì có lẽ anh đã chết từ lâu rồi, chứ không phải là bị vết thương cỏn con này đâu.” Cố Lăng Kiệt nói rồi nắm chặt tay cô.
Trái tim Bạch Nguyệt khẽ run.
Lòng bàn tay anh rất ấm.
Cô muốn rút tay ra, nhưng anh lại ôm cô vào trong lòng, ghì chặt lấy cô.
“Anh thả em ra.” Bạch Nguyệt quay mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
“Anh không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226646/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.