Buổi chiều, Bạch Nguyệt xử lý xong một ca phẫu thuật thì về phòng làm việc của mình. Lúc này Cố Lăng Kiệt đang lặng lẽ đứng tựa vào bức tường bên ngoài phòng làm việc của cô. Khi nhìn thấy anh, Bạch Nguyệt hơi kinh hãi.
Với thân phận của anh, ngay cả giám đốc bệnh viện cũng phải đích thân đứng ngoài cổng đón, sao anh lại cúi đầu chờ trước cửa phòng cô vậy.
Bạch Nguyệt đi về phía anh, trông thấy băng gạc quấn trên cánh tay anh thì vô cùng ngại ngùng: “Hình như trình độ bác sĩ của quân khu các anh không được tốt lắm thì phải?”
Anh nhìn sang cô. Thật ra mấy cô y tá ở quân khu nhìn thấy anh đều bị mất tập trung, những ánh mắt kia khiến anh quá phiền não, vì vậy anh đành tự tay băng bó tạm.
Anh nhìn chằm chằm đôi môi của cô với ánh mắt sâu xa. Trên môi cô có vết cắn rất rõ ràng. Ngón tay của anh cọ sát môi cô, như đang giúp cô lau sạch thứ gì đó. Nơi anh chạm vào có chút tê dại, Bạch Nguyệt thảng thốt, cô lui lại tránh bàn tay anh.
Đôi mắt Cố Lăng Kiệt trở nên sâu thẳm hơn: “Môi cô làm sao vậy?”
“Sợ ý bị cọ rách thôi.” Bạch Nguyệt đáp qua loa, bước qua anh vào phòng làm việc.
Cô cúi đầu, lấy băng gạc và cồn i ốt trong ngăn kéo ra, chuyển đề tài: “Tôi giúp anh băng bó lại vậy.”
Anh ngồi xuống đối diện bàn làm việc của cô, cánh tay đặt lên mặt bàn. Bạch Nguyệt nhẹ nhàng cởi bỏ lớp băng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226610/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.