Viên đạn xẹt qua cánh tay Cố Lăng Kiệt, ghim vào cửa xe.
Trung tá Thượng vội vàng dừng xe, chiếc xe máy kia cứ thế lao đi vun vút.
“Sếp, sếp không sao chứ!” Trung tá Thượng lấy khẩu súng ngắn được trang bị trên xe nhắm vào tên đang lái xe máy kia.
“Đừng nổ súng, chỗ này đông người qua lại, cẩn thận ngộ thương người dân.” Cố Lăng Kiệt nhắc nhở.
Ánh mắt sắc bén của anh liếc về chiếc xe máy đã đi xa, ngay sau đó anh ra lệnh: “Phong tỏa đoạn đường Thanh Sơn, lấy đoạn băng giám sát con đường này, tránh bứt dây động rừng.”
“Rõ, thưa sếp.”
Bạch Nguyệt thấy vết máu trên tay bèn vội vàng nhìn khắp cánh tay Cố Lăng Kiệt. Tay anh đang bị mảnh thủy tinh găm vào. Nếu không có anh thì chắc vết thương kia đã ở trên đầu hoặc trên mặt cô rồi. Cô bỗng có chút xúc động.
“Tay anh bị thương rồi, bệnh viện ở gần đây thôi, anh có muốn đi xử lý vết thương trước không?” Bạch Nguyệt quan tâm hỏi.
Cố Lăng Kiệt nhìn cô, xin lỗi: “Tôi không thể đưa cô về rồi. Tôi phải quay về quân khu một chuyến, sẽ gọi điện thoại cho cô sau.”
“Không sao, tôi tự về được.” Bạch Nguyệt xuống xe.
Anh nhanh hơn một bước, ngăn cản cô và cúi đầu nói với tài xế: “Đưa cô ấy về khu chung cư Lam Thiên.”
Bạch Nguyệt đành quay lại ngồi vào xe, sau đó anh giúp cô đóng cửa lại.
Bạch Nguyệt lần nữa nhìn vào cánh tay anh, nơi ấy còn đang chảy máu khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-vo-den-tan-cung/3226609/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.