Sở Nghiêu từ trong bãi đỗ ngầm đi ra nhìn thấy cảnh tượng như thế này: Tần Đồ không có việc gì đứng ở cửa, cụp mắt nhìn chằm chằm thông tấn khí trên cổ tay mình, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt xa cách đờ đẫn.
"Sao anh còn chưa đi?" Sở Nghiêu đến gần lối ra, liếc Tần Đồ một cái, hỏi.
Tần Đồ không nhanh không chậm nhét tay vào túi quần, hừ nhẹ một tiếng: "Muốn tôi đi gấp gáp như vậy?"
Sở Nghiêu: "Không phải anh muốn đi thăm hiệu trưởng William sao?"
Hai người song song đi ra ngoài, bước chân không nhanh không chậm.
Nghe xong lời này của Sở Nghiêu, Tần Đồ chợt dừng chân, quay đầu nhìn Sở Nghiêu.
"Anh nhìn tôi làm gì?" Sở Nghiêu cũng dừng bước, hỏi.
Tần Đồ chậm rãi nheo mắt, ngữ khí không nói nên lời là tư vị gì, có vài phần vi diệu: "Cậu chịu gọi hắn là hiệu trưởng, lại không chịu gọi tôi là sĩ quan?"
Sở Nghiêu: "......"
Sở Nghiêu hít sâu một hơi, hắn có cảm giác giống như bị người ta dùng cục tuyết đập một cái, không đau, nhưng lại có loại buồn bực không thể giải tỏa.
Hắn đem loại buồn bực này quy hết cho Tần Đồ thỉnh thoảng đột nhiên thốt ra lời không giải thích được.
Bạn không thể nói anh ta hỏi không đúng, nhưng chỉ là không rõ tại sao người này khi nói chuyện lại cân nhắc một số điểm kỳ quái, luôn lệch khỏi quỹ đạo trọng tâm, làm cho người ta nói không nên lời.
Giống như nói kiểu gì cũng có chút mập
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-truong-quan-aa-luyen/3502921/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.