Hải Kim quay mặt đi, đưa lưng về phía Tần Đồ, liếc mắt một cái, quay đầu lại vẻ mặt đã khôi phuc bình thường, anh ho một tiếng, nói: "Sao cậu lại ở đây?"
Tần Đồ liếc anh một cái, không để ý tới anh, tiếp tục nhìn chằm chằm Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ.
Hải Kim nhịn không được, nở nụ cười, sau khi nhận được ánh mắt lạnh lùng của Tần Đồ, mới ra vẻ hét lớn với Diêu Văn Phỉ: "Ôm đủ rồi, nên về thôi, ở chỗ này càng lâu, cậu sẽ càng mất mặt nhiều hơn."
Quả nhiên, Diêu Văn Phỉ vừa nghe thấy lời này trong nháy mắt buông tay khỏi người Sở Nghiêu, phóng oán khí không chỗ trút bỏ của hắn lên người Hải Kim.
"Con mẹ nó tại anh hết!" Diêu Văn Phỉ chỉ vào Hải Kim phẫn nộ nói.
Hải Kim buông tay ra: "Trách tôi làm gì, mình không theo đuổi được, là do cậu không có bản lĩnh."
Diêu Văn Phỉ hết sức tức giận, lại nói không lại Hải Kim, hai má đều tức đến phồng lên, Hải Kim nhìn thấy, thật sự không nhịn được, lại cười ra tiếng.
Hậu quả của việc cười ra tiếng chính là Diêu Văn Phỉ giận không kềm được, hai người lao ra ngoài như cơn lốc, anh đuổi tôi đuổi.
Sở Nghiêu chỉnh lại cái áo len và cái mũ đã bị Diêu Văn Phỉ làm rối tung lên, lúc ngẩng mắt lên phát hiện Tần Đồ đang nhìn hắn chằm chằm.
"Anh nhìn cái gì?" Sở Nghiêu nhíu mày hỏi.
"Không thể ôm thì thôi, vẫn không thể nhìn?" Tần Đồ đặt mặt nạ thiên sứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-truong-quan-aa-luyen/3495780/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.