Sáng sớm, tia nắng ban mai ấm người từ cửa sổ bắn vào, nhà gỗ giống nhưđược dát lên một tầng màu vàng kim, gió sớm phất tới, mang theo sự mátmẻ thoải mái, hơi thở nhàn nhạt của cỏ cây khiến Đường Lâm không nhịnnổi mà nhắm mắt lại hít sâu vài hơi, sau đó đưa mắt xuyên qua cửa sổ đểnhìn rừng cây đọng sương ở bên ngoài.
Nhẹ nhàng mở mí mắt, mở con ngươi đang giả vờ ngủ say ra, ngay từ lúcbọn Arthur rời đi, cô đã tỉnh rồi, nhưng mà xung quanh yên lặng, nênnhắm mắt lại để nghỉ ngơi, những ngày qua cũng coi như là cô đã hiểu rõvì sao bọn Arthur lại nhốt cô ở nơi này, không ngờ dưới dung nhan yêunghiệt kia, lại là một trái tim dễ vỡ.
Ngày hôm qua, Arthur nói cho cô biết, hôm nay là lễ khánh phong của bộlạc, bọn họ cần phải giúp đỡ cho bộ lạc, nên không thể tới đây, ngượclại còn dặn dò Lord ở lại nhà gỗ để chăm sóc cô.
Lord là bác sĩ, có thân phận khá cao ở trong bộ lạc, loại chuyện vặtvãnh này không tới phiên hắn ra tay, mở mắt liếc nhìn gương mặt tuấn tú ở trước mặt, si mê nhìn chằm chằm vào gương mặt của mình.
Trong lòng không khỏi cười khẽ, trong lúc bối rối không khỏi nhắm mắtlại, hình như cô càng ngày càng không tránh khỏi hành động thân mật củabọn họ, trong mơ hồ có chút trầm luân hưởng thụ sự thân mật với bọn họ,cô thật không có tim không có phổi, lại dựa vào sự ấm áp của người kháccho.
"Có chuyện gì sao?"
Đường Lâm hơi nhếch chân mày, nhếch khóe miệng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-thu-trien-mien/173463/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.