"Lạc Á, thân thể Lâm...Lâm thế nào?"
Vẻ mặt mấy người Arthur kích động. Lord đảo dược thảo trong tay nhưng lại liếc Đường Lâm liên tục khiến giống đực đang cần dùng dược thảo gấp sốt ruột không thôi. Hắn ngại uy phong ngày thường của Lord nên cố gắng nắm sừng thú, không dám lên tiếng.
Thấy mấy người bên cạnh không khỏi sốt ruột, mặt Lạc Á nhẹ nhõm, cười nói: "Không sao. Vài ngày nữa mới có thể xác định. Mấy ngày nay để y sư Lord chăm sóc." Bà buông tay Đường Lâm ra, không nhanh không chậm dặn dò.
Đường Lâm quyệt miệng, đứng dậy vặn eo, nói: "Con đã nói không sao mà mấy người Arthur ngạc nhiên cái gì không biết?" Cô vỗ váy thú, vẻ mặt thản nhiên, đáy lòng lại rơi lệ, trời ạ! Cục cưng trong bụng là của ai? Dường như rất khó để làm rõ được! Cô không giống bọn họ, có thể sinh ra thứ "bình thường" được không?
"Thời gian đầu giống cái mang thai cần cẩn thận an toàn chút. Váy thú trên người Lâm là ai làm?"
Lạc Á nhìn váy thú trên người Đường Lâm. Nó khác với váy thú dùng cây đan trên người những giống cái khác mà như dùng thứ gì đó thật nhỏ khâu lại mà thành. Đây là sợi tơ thô trên trái đất nhưng ở thời không này thì có vẻ vô cùng quý giá.
Cô nhìn theo tầm mắt Lạc Á, liếc nhìn vải thô trước ngực và váy thú, "Lạc Á nói cái này?"
Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt ôn hòa của Lạc Á trước mặt. Tuổi Lạc Á không lớn, chỉ khoảng hơn hai mươi nhưng người thú trưởng thành sớm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-thu-trien-mien/1623963/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.