Bỗng, Đường Lâm bị một vạt màu đỏ trên vách núi hấp dẫn, chợt dừng bước chân.
"Joss, các cô đi về trước đi, tôi đi hái vài thứ." Dứt lời, cô kéo Lord đi về phía chỗ trũng. Lord bối rối giao lúa nước trong tay cho Kama, nghi ngờ mà nhìn vẻ mừng rỡ của Đường Lâm.
Đáy mắt thoáng qua sự hứng thú nhàn nhạt. Lâm, là em kéo anh, không phải anh ép!
"Lâm, thấy cái gì vậy?" Cái ao này hắn biết rõ hơn tất cả mọi người, sao có thể không biết cây ăn quả đặc biệt trên vách đá này? Thứ đó không thể ăn bậy. Thấy Đường Lâm vui vẻ như vậy, Lord đoán hay cô vốn không biết đó là thứ gì? Nếu không thì cô sẽ không sốt ruột mà kéo hắn vào.
"Có phải là trái cà chua không?" Đường Lâm chỉ vào cành cây giữa lưng núi, quay đầu lại nhìn Lord, thấy đôi mắt ranh mãnh của hắn thì khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng ngay lập tức. Cô kéo váy thú trên người một cách bất an. Theo động tác của cô, khối thịt rất tròn lộ ra.
Dường như là lộ ra hơn nửa, lần vải thô che đi đóa hồng mai trên đỉnh núi, đứng thẳng lên dưới cái nhìn chằm chằm của Lord.
Lord thấy vậy liền chuyền tầm mắt, hầu kết trượt lên xuống, hai tay quấn vào nhau, không muốn buông ra. Hắn sợ sẽ không kiềm được mà nhào lên. Kế hoạch còn chưa bắt đầu, sao có thể khởi động trước được.
Cái trán sáng bóng dâng lên từng giọt mồ hôi lóng lánh, lặng lẽ trượt qua gò má, rơi xuống mặt đất.
Trong không khí như có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-thu-trien-mien/1623961/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.