"Đừng nhúc nhích, vết thương ở chỗ này rất sâu, không rửa sạch thì về sau có thể sẽ để lại sẹo?"
Bối Lý nghiêm túc mà nhìn Đường Lâm, một tay giữ chặt Đường Lâm đang không ngừng di chuyển, mắt vàng đầy nghiêm túc cùng thật tình. Từ trong tủ chén lấy ra một hộp thuốc mỡ xanh đen, bề ngoài rất khó coi, nhưng mùi vị thì ngược lại không tệ, tản ra mùi cỏ thơm.
Đường Lâm kinh ngạc nhìn Bối Lý thấm thuốc mỡ xanh đen, nhẹ nhàng trét lên chỗ đùi bên trái, gò má đầy sự nghiêm túc, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng phả lên trên làn da, làm Đường Lâm không khỏi co ngón chân lại, khuôn mặt đỏ ửng lên, có phần không được tự nhiên.
"Khụ khụ! Bối Lý cái này không cần gấp, tôi tự mình bôi được."
Đường Lâm thẹn thùng muốn rút chân trái ra, nhưng vì vết thương ở chân, và thân thể Bối Lý hơi quỳ, lại đứng ở dưới giường trét lên vết thương ở chân của Đường Lâm, hai người tựa quá gần, nên nhìn từ xa giống như cả người Bối Lý đang đẩy vào Đường Lâm, bả vai hơi rung, ngón tay di chuyển ở trên đùi Đường Lâm.
Đường Lâm cắn nhẹ vào môi, cố gắng coi thường khác thường đang từ chân truyền tới, bị Bối Lý đụng như vậy, thân thể không khỏi trở nên kỳ quái, hô hấp từ từ có phần thở gấp, khoái cảm tê dại khiến Đường Lâm không kịp ứng phó.
"Không được, đợi chút nữa là xong rồi, đừng động đậy!"
"Nhưng ••••••"
Lời nghi ngờ Đường Lâm còn chưa nói, thì đã bị bàn tay của Bối Lý kiềm chế,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-thu-trien-mien/1623942/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.