Lúc thanh tỉnh như thế này, lý trí Lê Sương dĩ nhiên sẽ không cho Tấn An và mình ngủ chung với nhau. Nàng trải thảm ở dưới giường, bản thân nằm ở trên mặt đất, để giường cho Tấn An.
Tới sáng lúc tỉnh dậy, nàng lại thấy mình và Tấn An ngủ chung trên giường, hắn ôm nàng vào trong ngực, giống như là bảo vệ bảo bối của mình vậy, tràn đầy chiếm hữu.
Lê Sương giật giật, hắn lập tức đem nàng ôm chặt hơn nữa.
Lê Sương không biết phải làm sao, đành mặc kệ hắn ôm, nàng xem sắc trời bên ngoài, chỉ thấy nắng chiếu đã đỏ ngày mà Tấn An lại chưa biến thành trẻ con. Có thể thấy lời Vu Dẫn nói ngày hôm qua là đúng.
Ở bên cạnh nàng càng lâu, tiếp xúc càng nhiều với khí tức của nàng, thật sự ảnh hưởng thời gian hắn biến hóa.
Cái này... Vì để Tấn An khôi phục bình thường, chẳng lẽ phải...
"Nàng tỉnh rồi." Giọng nam khàn tràn trầm thấp bên tai vang lên. Hắn ôm nàng từ phía sau, cho nên hơi thở của hắn dễ dàng phun lên tai Lê Sương, có chút ấm áp, có chút ướŧ áŧ, cũng có chút nhột, phối hợp với cảnh tượng mập mờ khiến Lê Sương có mấy phần đỏ mặt tía tai.
Nàng lập tức tránh thoát vòng ngực Tấn An, ngồi dậy, xoa xoa lỗ tai, giống như làm như vậy thì có thể xóa được hơi thở của ấm áp của hắn phun lên tai nàng lúc nãy.
Không truy hỏi việc Tấn An làm sao lại ôm nàng ngủ chung, cũng không hỏi chuyện tối ngày hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-tan-truong-an/3544752/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.