Yêu thương khó lấp đầy (nhị)
Bốn vách xung quanh xe ngựa đều bị vải đen che kín, Liên Tống chỉ có thể dựa vào âm thanh mà đoán xem bọn họ đang đi tới nơi nào
“Bánh bao Hàng Châu, bánh bao nhân thịt đây.”
“Bột củ sen Tây Hồ, mau tới nếm thử nga.”
“Hoa quế cao, hoa quế cao thơm ngon...”
Thì ra bọn họ đến Hàng Châu.
Hiện tại nhất định là đang ở chợ. Liên Tống nghe tiếng rao hàng, bụng lại sôi vang hưởng ứng.
“Thật đói a.” Nàng rên rỉ.
Chạy cả một ngày đường, ngay cả một chút cơm cũng không cho các nàng. Liên Tống đá tấm ván gỗ kêu lên: “Các vị anh hùng hảo hán, có cơm cho nữ tử tay trói gà không chặt như chúng ta ăn không a?”
Tấm màn nhấc lên, sau đó lại hạ xuống.
Bên cạnh có năm đối mắt vô tội u oán nhìn nàng. Nàng cười trái cười phải làm lành. Khi nãy mới lên tiếng nhắc nhở người ở bên ngoài, hiện tại miệng của các nàng đã bị bịt vải. Cũng không biết miếng vải nhét miệng này có sạch sẽ hay không.
Lúc này, cũng chỉ có mình nàng có tâm tình mà lo lắng chuyện đó.
Vốn nghĩ nàng phải mất thời gian mới tìm thấy sư phụ, không ngờ rằng vừa mới ra ngoài đã bị người ta trói lại mang thẳng đến chỗ sư phụ. Bồ Y Tử nói thế sự vô thường, chính là đạo lý này đi.
Chờ đến khi nàng gặp lại sư phụ, sau đó sẽ chứng minh với các nàng ấy, sư phụ là người tốt, không phải đại ma đầu.
Nghĩ đến sư phụ, khóe miệng của nàng càng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ta-vui-ve-duoc-khong/15963/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.