Yêu thương khó lấp đầy (nhất)
Trời xanh xanh, nước xanh xanh. Một bãi cỏ xanh biếc, thương nhớ người trở về…
Nàng nghe thấy mẫu thân đang hát cho nàng nghe, hát khiến nàng buồn ngủ buồn ngủ quá. Chờ nàng ngủ một giấc, tỉnh ngủ sẽ đến nói mẫu thân lại hát cho nàng nghe
Giống như đang ngủ.
Lại tỉnh. Bên tai vẫn nghe thấy tiếng ca như trước, tang thương mờ ảo, một chút cũng không giống nương. Khiến nàng không có cách nào ngủ yên được.
Người nọ hát rằng --- mặt trời mọc, mặt trời lặn, tiêu dao tự tại trong trời đất. Cùng nhau theo đuổi trong lúc hoạn nạn, không bằng quên đi chốn giang hồ…
Nàng giật giật mí mắt, chậm rãi mở ra một chút, ánh sáng thật chói, nhìn thấy mọi vật đều mơ hồ. Nhưng mà không phải nàng đang nằm trên cái giường mềm mại trong căn phòng ấm áp của nàng sao, vì sao vừa mở mắt đã thấy trời xanh mây trắng?
Đầu trống trơn, không nắm bắt được bắt cứ cái gì. Thử giật giật, toàn thân cứng ngắc, ngay cả tay cũng không cử động nổi. Nàng làm sao vậy? Suy nghĩ, nhìn chằm chằm những đám mây đang thay đổi trên bầu trời, nàng rốt cuộc cũng nhớ được mình đã nhảy xuống Trúc Vong Nhai.
Chẳng lẽ hiện tại nàng đã đến địa ngục sao?
“Nga ha ha, cuối cùng ngươi cũng tỉnh.”
Một cái áo bào trắng bay qua khóe mắt nàng.
Chính là âm thanh này đã đánh thức nàng. Nàng nâng ánh mắt, nhìn từ dưới lên trên, chặm rãi nhìn mặt người kia. Là một lão nhân hiền lành râu tóc đã bạc. Không biết hắn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-ta-vui-ve-duoc-khong/15962/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.