Hoắc Triết Vĩ nghe Hoắc lão gia không quan tâm đến mình, hắn ta cũng không nổi cáu như mọi lần.
Trước đây khi còn nhỏ, hắn ta cũng thân thiết với người bác trai này lắm. Bác trai khi đó cũng chiều chuộng hắn, còn hay nhắc nhở con trai mình phải nhường nhịn em họ này đây.
Nhưng khi lớn dần, ba hắn nói cho hắn biết rằng người nhà đó đã chiếm tất cả tài sản mà đáng nhẽ nhà họ nên được hưởng, trong lòng Hoắc Triết Vĩ mới cảm thấy tức giận và không cam tâm đến nhường nào.
Tuy có danh hiệu em họ của Hoắc tổng, nhưng cuối cùng vẫn chỉ là họ hàng, người ngoài không tôn kính bọn họ quá nhiều, cái Hoắc Triết Vĩ muốn phải nhiều hơn nữa, mọi người phải nhìn người nhà hắn bằng con mắt khác.
"Bác trai à, bác nghĩ xem có nên chuyển lại mấy công ti con kia về lại danh nghĩa của ba con cháu không."
Hoắc Triết Vĩ chẳng biết có phải hạng người hiểu chuyện không, nhưng trước nay hắn ta chưa bao giờ tỏ ra là người biết điều trước mặt người của chi thứ nhất này.
Đến tận bây giờ hắn ta vẫn còn canh cánh trong lòng chuyện cũ, nghĩ lại mình vẫn thiệt thòi, bị Hoắc Thiếu Dực đòi lại mấy thứ đó cũng đủ mất mặt.
Đối với hắn ta, tiền quyền là quan trọng nhất, tình thân chẳng là gì cả. Ngày xưa có thể sẽ coi trọng, nhưng bây giờ lớn rồi hắn mới thấy mấy thứ đó chỉ khiến cho người ta mệt mỏi.
Hoắc lão gia đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971849/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.