Thẩm Anh Vi ngớ người, trong lòng không khỏi đau xót.
Cô cứ nghĩ anh sẽ trốn tránh không cho cô biết, dù sao con người ta ai cũng có một hai cái gọi là bí mật chỉ muốn giữ cho mình.
Dù sao Hoắc Thiếu Dực cũng che dấu nó nhiều năm, chôn nó tận sâu trong lòng, không muốn để lộ dù chỉ một chút.
Vết sẹo trên tay anh đã sớm mờ nhạt, vậy thì sự kiện kia hẳn đã xảy ra từ rất lâu rồi.
"Đau không?" Thẩm Anh Vi sờ nhẹ vết sẹo đó, ngẩng đầu lên hỏi anh.
"Đã sớm không còn đau nữa rồi."
Đây hẳn là một lời hai nghĩa, vết sẹo trên tay không còn đau, vết sẹo trong lòng cũng lành rồi.
Hoắc Thiếu Dực khẽ vuốt ve khuôn mặt đang nhíu lại vì mình kia của Thẩm Anh Vi. Trong lòng anh đương nhiên sẽ có chút vui mừng vì Vi Vi suy nghĩ và đau lòng cho mình, nhưng anh lại không muốn nhìn thấy dáng vẻ đau thương sầu não này của cô.
Hoắc Thiếu Dực chỉ muốn cô cả đời vui vẻ, không cần phải lo nghĩ đến bất cứ chuyện gì, vì mọi chuyện đều có anh lo cho cô, anh nhất định sẽ bảo vệ cô thật tốt.
Chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ không xảy ra nữa...
Thẩm Anh Vi ngập ngừng muốn nói lại thôi làm Hoắc Thiếu Dực phì cười, anh để cô hơi dựa vào người mình, sau đó đưa tay vuốt vuốt mái tóc mềm mượt của cô gái.
Cô muốn hỏi tại sao lại như vậy, nhưng lại ngại ngùng không biết có nên hỏi thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-sung-phu-nhan-tong-tai/2971228/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.