Tháng chín thời tiết thay đổi thất thường, có khi bầu trời quang đãng, có khi mây đen ùn ùn. Buổi chiều sấm ầm ầm nổ, ngay sau đó một chia chớp xoẹt ngang qua bầu trời, làm cả cung điện to lớn sáng tỏ như giữa ban ngày. Cửu gia thờ ơ nhấp một ngụm rượu, cầm bút đặt ở trên văn kiện, đôi đồng tử hẹp dài dưới ánh sáng chiếu rọi của dạ minh châu lạnh lẽo như ngọc, u ám đến độ không rõ cảm xúc bên trong. Sau thời gian uống xong một chén trà nhỏ, hắn viết được hai phong thư, đưa cho Tiết Nguyên, thị vệ bên người hắn.
Lâm Thanh tựa vào bệ cửa sổ, ngửa đầu nhìn trời mưa to như trút nước, cau mày nghĩ bao giờ Đường Chấn Đông mới trở về, đã vài ngày không có tin tức của hắn, không biết cùng thiếu gia đi Thụy Lệ đã chọn được ngọc gì rồi, hai ngày nữa là thọ yến của nương nương, nếu không trở lại, không chừng nương nương sẽ trách hắn.
Bên trong xe ngựa xa hoa rộng mở, bánh ngọt trái cây đặt trên bàn trà cổ kính, tấm thảm lông cừu trắng êm ái đến mức người ta chỉ muốn đặt mình xuống ngủ, bốn vách xe đều được chạm trổ hoa văn *** tế, thoạt nhìn giống như một căn phòng của gia đình quý tộc. Đường Chấn Đông vén rèm lên, nhìn bầu trời ngoài xe ngựa, quay đầu lại nói với Thượng Quan Cẩm, “Trời mưa to quá, hay là tìm một chỗ tránh mưa?”
Thượng Quan Cẩm gật đầu, nói với người đánh xe một tiếng. Người đánh xe nói không có chỗ tránh mưa, hắn áy náy quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-hoan-hao/1353251/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.