Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Sinh hoạt tựa hồ khôi phục như trước, nhưng Tô Hiểu Cửu vẫn nhận ra được một ít thay đổi rất nhỏ.
Liền như thời điểm y bị hại vẫn là cuối mùa thu, vì sao tỉnh lại đảo mắt chính là mùa đông. Vết thương trên người vì sao từ lâu khép lại, da thịt khôi phục như ban đầu.
Tình cờ còn có mấy tiểu nha hoàn luôn nhanh miệng gọi y là “Diệp công tử”, sau liên tục hướng y xin lỗi, một mặt kinh hoảng.
Trên bàn sách nhiều hơn mấy quyển y xem không hiểu, cũng không là loại y thích xem, cũng không phải loại Lục Lang Phong thích xem…
Nếu như vẻn vẹn là vì y hôn mê đến quá lâu, hai trường hợp sau giải thích như thế nào?
Tô Hiểu Cửu phát giác dị dạng, cũng không nguyện đi ngẫm nghĩ.
Lục Lang Phong không nói cho y, có lẽ cũng là vì tốt cho y, y nguyện ý tin tưởng Lục Lang Phong.
“Lại ăn chút.”
“Từ bỏ từ bỏ không muốn, không ăn được!”
Tô Hiểu Cửu hai tay bảo vệ bát của mình, kiên quyết không lọt ra một khe hở để Lục Lang Phong đem đũa luồn vào trong bát y.
“Không ăn thân thể như thế nào hảo, ngươi nhìn ngươi quá gầy.”
Lục Lang Phong đem đồ ăn đưa đến bên miệng Tô Hiểu Cửu không chịu thỏa hiệp.
Tô Hiểu Cửu trong miệng nói không ăn, nhưng lại đau lòng tay Lục Lang Phong giương lâu sẽ mỏi, tức giận ăn thức ăn Lục Lang Phong gắp tới, hàm hồ nói:
“Nơi nào… Rõ ràng đã có thịt! Ngươi nhìn thịt trên mặt ta tích thịt!”
Hai quai hàm nhét
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-ban-dau-gap-lai/1354846/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.