*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Thời điểm Tô Hiểu Cửu, ký ức có chút hỗn loạn.
Yi nhớ tới khuôn mặt kế phụ hèn mọn hạ lưu tươi cười, một thiếu niên đi theo phía sau hắn đi qua từng cái từng cái đường phố, một hồi lại nghĩ tới cùng Lục Lang Phong đồng thời vượt qua cả ngày lẫn đêm.
Hình ảnh cuối cùng là y bị thích khách một kiếm đâm bị thương sau đó ngất đi.
Còn chưa kịp hoàn toàn tiêu hóa hồi ức tràn vào trong đầu, có chút chi tiết nhỏ còn chưa kịp nhớ hiểu rõ, trên mặt liền truyền đến xúc cảm lông xù, kèm theo một tiếng kêu mềm nhũn “Miêu ô.”
Y cúi đầu, nhìn thấy vùi bên cạnh y đang ngủ say là Mười Lăm, suy nghĩ một chút, mới nhớ lại đây là miêu của mình, từ nhỏ đã muốn nuôi động vật nhỏ đáng yêu.
Bởi vì ôm động vật nhỏ là có thể mang đến ấm áp, có nó, cũng không cần gánh tâm kinh hoảng cô đơn, đêm tối không người làm bạn.
Gian ngoài truyền đến tiếng bước chân, rèm che va chạm, một bóng hình xinh đẹp tới.
Là Phi Nhứ.
“Công tử ngài tỉnh rồi?!”
Tô Hiểu Cửu trong lòng nổi lên một tia nghi hoặc, luôn cảm thấy danh xưng này có chút lạ tai, nhưng nhất thời không nhớ ra được trước kia Phi Nhứ gọi mình như thế nào.
Cổ họng nói không ra lời, cho nên y chỉ nhẹ nhàng cong cong khóe miệng.
Nụ cười suy yếu vô lực kỳ giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-quan-ban-dau-gap-lai/1354845/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.