Chương trước
Chương sau
Và rồi cuộc đời của Khương Tuệ Lương lại lãng phí thêm một ngày ở trên giường, thần linh hãy ngó xuống mà xem đi nè… Cuộc đời của cô bây giờ có khác gì mấy nữ chính trong những bộ tiểu thuyết người lớn đâu chứ?

Suốt ngày không ăn thì ngủ, không ngủ thì lại bị Tạ Triết lôi ra làm chuyện người lớn, cả ngày chẳng làm nên tích sự gì, nếu như không phải có sự yêu chiều vô độ của Tạ Triết thì chắc cô đã bị đá đi từ lâu rồi.

Dừng khoảng chừng là hai giây, Khương Tuệ Lương còn đưa mắt nhìn sang người đang nằm ngủ bên cạnh mình, ôi nhìn kia, sáng nay Tạ Triết đã không bỏ rơi cô một mình nữa rồi, xem như anh còn chút lương tâm!

Nhưng mà giây sau đó Khương Tuệ Lương lại cảm thấy ở bụng có một sức mạnh đang siết lấy cô, anh siết chặt đến mức không cho cô có cơ hội chạy trốn, chẳng những vậy mà còn hôn nhẹ lên cổ của cô, nói:

- Em định đi đâu vậy?

- Tạ Triết? Em đâu có đi đâu, em chỉ muốn lật người lại thôi mà.

Khi này Tạ Triết cũng rất nhiệt tình mà giúp cô lật người lại, nhưng rồi sau đó anh liền ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của cô, rồi lại xoa xoa eo cô, nói:

- Còn đau không?

Nếu như là bình thường thì Khương Tuệ Lương sẽ bày ra vẻ mặt bản thân rất mạnh mẽ, sẽ nói là không sao, nhưng với cái nết trời ơi của Tạ Triết thì nếu cô nói không sao chắc anh sẽ lại “làm” nữa quá… Nghĩ đến đây, Khương Tuệ Lương còn bày ra gương mặt uất ức, bĩu môi nói:

- Đau lắm luôn đó, eo của em đã tê hết rồi này… Đến việc lật người cũng khó khăn nữa.

Tạ Triết nhìn qua thì có thể khẳng định cô gái nhỏ này chỉ đang diễn thôi, nhưng dù sao cô cũng nói đau nên anh vẫn cưng chiều mà giúp cô xoa eo, rồi lại còn nhẹ nhàng hôn lên trán của cô, nói:

- Ngày mai anh đưa em về gặp ông nội.



- Hả? Ông nội gì cơ? Ông nội của ai? Của anh á?

Tạ Triết lắc đầu, nếu như không phải ông nội của anh thì chỉ có thể là ông nội của cô mà thôi. Nghĩ đến chuyện gặp lại ông nội thì đương nhiên Khương Tuệ Lương rất vui, cơ mà… Để ông nội gặp Tạ Triết với cô trong mối quan hệ này thì…

Nghĩ tới cảnh tượng lúc đó, Khương Tuệ Lương liền ngồi bật dậy mà quên mất lưng mình đang bị đâu, cô còn kêu “Ah” lên một tiếng, hiển nhiên Tạ Triết cũng nhanh chóng đỡ lấy cô, còn trách móc:

- Đừng cử động mạnh vậy chứ. Sao rồi, em ổn không?

Tạ Triết vừa giận vừa xót cho cô, tuy miệng thì lèm bèm trách móc nhưng tay vẫn giúp cô xoa xoa eo, còn luôn hỏi han tình hình của cô nữa chứ, nhìn qua chẳng giống trách móc chút nào.

Nhưng rồi sau đó Khương Tuệ Lương liền nắm chặt lấy tay của anh, nói:

- Không được, anh không được gặp ông nội! Nếu như ông nội nhìn thấy hai chúng ta trong mối quan hệ này thì sẽ đánh chết anh đó.

Tạ Triết cũng chỉ đưa mắt nhìn cô, nhưng sau đó anh lại phì cười, tiếng cười của anh không chỉ làm cô ngạc nhiên mà còn làm cô trở nên ngơ ngác nữa… Ủa gì vậy? Bộ cô nói gì mắc cười lắm hay sao mà cười như được mùa vậy?

- Anh cười gì vậy chứ?

Tạ Triết cũng cố gắng nhịn cười, còn đưa tay xoa gương mặt của cô, dịu dàng hôn lên môi cô, nói:

- Anh đã nói chuyện của chúng ta với ông ấy rồi. Cũng là ông ấy bảo chúng ta ngày mai đến gặp mặt. Lương Lương, không cần lo lắng đâu… Nếu như ông ấy không đồng ý thì cứ giết đi là xong mà.

Khóe môi của cô co giật, cái tên này đúng là điên mất… Chuyện giết người mà nói như đi chợ mua bó rau vây đó.

Ngay lúc đó Khương Tuệ Lương liền đưa tay muốn bóp cổ anh, còn “hung dữ” mà trừng mắt với anh nói:



- Anh dám động đến ông nội xem, xem em có giết anh không.

Có lẽ cả đời của Tạ Triết cũng không dám tin trên đời này sẽ có người dám uy hiếp anh như thế, nhưng mà anh lại không hề tức giận chút nào. Thay vào đó anh còn đưa tay choàng qua eo của cô, hôn lên môi cô, nói:

- Nhưng anh nghĩ em sẽ không giết cha của con mình đâu nhỉ? Lỡ như con hỏi đến thì em phải trả lời thế nào đây?

Tuy rằng bình thường mặt của Khương Tuệ Lương rất dày, dù bị Khương Đạt Lệnh hay Khương Tuệ Tĩnh nói gì thì cô vẫn trưng ra vẻ mặt bất cần đời.

Nhưng sao hôm nay, khi cô nghe Tạ Triết nói đến chuyện con cái liền đỏ mặt ngượng ngùng, không những vậy mà cô đưa tay đánh anh một cái, nhỏ giọng nói:

- Nói linh tinh gì đó. Ai thèm sinh con cho anh chứ.

Tạ Triết thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Khương Tuệ Lương thì điểm số cũng tăng lên từ 80 thành 85 điểm, sau đó anh còn dịu dàng ôm lấy cô vợ nhỏ này vào lòng, đưa tay vuốt vuốt lưng cho cô, nói:

- Được, em không sinh cho anh, là sinh con của chúng ta. Được không?

- Nói gì vậy chứ, con cái gì ở đây… Anh… Đúng là không biết xấu hổ mà!

Nói xong Khương Tuệ Lương cũng rời giường, hiển nhiên Tạ Triết cũng nhanh chóng rời giường theo cô, hai người cứ như vậy mà nói đến chuyện “em bé”, chẳng những thế mà anh còn đặt tên sẵn cho em bé nữa kìa… Với cái mức độ đó thì Khương Tuệ Lương cũng chỉ biết đẩy Tạ Triết ra, rồi nói anh phiền quá, cơ mà Tạ Triết bây giờ đã mặt dày hơn bê tông cốt thép rồi, anh vẫn lải nhải ở bên tai cô, nói rằng phải sinh đủ ba đứa nhóc cho anh thì anh mới thôi lải nhải.

Chắc chắn phải có một Tiểu Lương Lương, một Tiểu Triết Triết và một Tiểu Triết Lương trả cho anh!

#Yu~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.