Còn về Tạ Triết sau khi để Khương Tuệ Lương ngủ yên thì anh cũng đến trụ sở để tìm Khương gia nói chuyện.
Lúc này một nhà ba người của Khương gia đã bị đem trói lên ở trên một cái cột lớn, đương nhiên là họ vừa bị trói tay, trói chân mà còn bị nhét vải ở miệng. Lúc Khương Đạt Lệnh nhìn thấy anh bước đến còn “Ưm ưm” giống như là muốn nói gì đó.
Tạ Triết vẫn như trước kia, ngồi xuống một cái ghế ở trước mặt ba người họ rồi còn bắt chéo chân, gật đầu một cái, Hỏa Tú liền nhanh chóng đem miếng vải che miệng của Khương Đạt Lệnh tháo ra.
Ngay khi được tháo ra là ông ta liền lớn giọng nói:
- Tạ Triết, cậu có biết cậu đang làm gì không? Cậu làm vậy là phạm pháp đó, tôi muốn kiện cậu!
*Suỵt*, Tạ Triết đưa tay lên miệng, ý bảo ông ta im miệng lại, vì ông ta quá ồn ào. Nhưng lúc anh nhìn sang Khương Tuệ Tĩnh thì có vẻ như dược tính vẫn chưa giải nên cô ta mới khó chịu mà uốn éo từ nãy đến giờ, nhìn qua một chút, rồi anh lại nói:
- Hỏa Tú, đưa Phó Âu Trực đến đây đi… Có vẻ như Khương tiểu thư đang cần anh ta lắm đấy!
- Dạ chủ nhân.
Nhận lệnh xong thì Hỏa Tú cũng rời đi, người thay thế Hỏa Tú là Kim Yết. Lúc này Khương Đạt Lệnh mới bắt đầu run rẩy, từ lúc ông ta bị trói mang đến đây đã nhìn qua Kim Yết tra tấn rất nhiều người rồi, ai nấy đều là dùng nghiêm hình để thẩm vấn, có những kẻ miệng lưỡi quá cứng mà phải dùng đến con dao nhỏ, mỗi nơi đều bị Kim Yết ghim đến mức không nhìn ra con người.
Tuy nhiên, Kim Yết hành hạ thì sẽ có người chữa thương, chắc chắn sẽ không để tù nhân phải chết oan uổng, trừ khi nào hôm đó Kim Yết quá buồn chán thì mới “chơi chết” người thôi.
- Khương tổng, chắc ông cũng biết kế hoạch của con gái bé nhỏ của ông nhỉ?
- Tạ Triết, cậu đừng để Khương Tuệ Lương tẩy não, con ranh đó chẳng phải kẻ ngốc như cậu thấy. Nó khôn lanh lắm, cậu bị nó lừa rồi.
Tuy Khương Đạt Lệnh biết rằng Tạ Triết ghét nhất là bị lừa, nhưng ông ta ngàn vạn lần không ngờ rằng anh chính là cam tâm tình nguyện để Lương Lương lừa. Nghĩ đến Khương Tuệ Lương, bỗng chốc điểm số lại tăng lên thành 69.
Nhưng rồi anh lại nhìn Khương Đạt Lệnh, nói:
- Chí ít rằng ông còn là cha đẻ của Lương Lương. Nhưng thật ngại quá, tôi là người để cho cô ấy lừa… Người tôi đã chấm ngay từ đầu chỉ có thể là Lương Lương mà thôi.
Dừng một chút anh lại nói:
- Cho dù đêm hôm qua tôi và Khương Tuệ Tĩnh có thật sự lên giường với nhau đi nữa, thì tôi cũng sẽ thẳng tay giết cô ta trên giường thôi, làm gì còn mạng mà đòi danh phận với Lương Lương chứ!
Khương Đạt Lệnh liền run lên một cái, nói như anh thì chẳng phải những chuyện mà họ bày ra chỉ là vô nghĩ thôi sao? Không những vậy mà vừa mất cả chì lẫn chài, bây giờ họ còn bị bắt đến đây như tù nhân nữa chứ… Rốt cuộc thì Tạ Triết này đang nghĩ gì trong đầu vậy chứ!
Còn chưa để Khương Đạt Lệnh nghĩ xong đối sách thì Vũ Oánh bởi bên cạnh lại nói:
- Tạ thiếu gia, cầu xin cậu tha cho tôi… Tôi thật sự không làm gì cả, tôi chỉ là nghe theo lời xúi giục của ông ấy mà thôi… Tạ thiếu, tôi từ lâu đã xem Lương Lương như con mình, tôi cũng đâu thể hại nó được…
- Như con? Sao tôi lại không biết nhỉ?
Vũ Oánh cũng có chút giật mình vì chột dạ, khi này Tạ Triết cũng chỉ cười nhẹ, rồi nói:
- Mọi người yên tâm, tôi biết bây giờ là thời pháp trị, tôi cũng sẽ không giết các người đâu… Nhưng mà khi nào tôi sẽ thả ra, thì còn phải tùy tâm trạng của Lương Lương nữa.
Đến đây Tạ Triết cũng bắt đầu cho Kim Yết hành hình ba người họ, từ đánh bằng roi da, cho đến việc tạt nước muối vào những vết thương hở. Cuối cùng chính là hình phạt tưởng chừng như đơn giản, nhưng nó lại chính là nỗi kinh hoàng của ba người họ.
Hình phạt mang tên “Giọt nước”, chính là đặt ba người nằm xuống ở trên một mặt phẳng, cứ cách năm giây là sẽ có một giọt nước nhỏ xuống trán họ. Và hình phạt đó kéo dài suốt một tiếng đồng hồ.
Tuy nói rằng hình phạt này rất nhẹ nhàng, nhưng đó chính là một loại hình tra tấn tinh thần khủng khiếp nhất.
Tạ Triết chỉ phạt họ một tiếng thôi, vẫn chưa đủ để họ chết đâu. Vì sau đó, anh còn chuẩn bị rất nhiều thứ cho họ nữa mà.
Khi anh chuẩn bị rời đi thì Hỏa Tú đã mang Phó Âu Trực đến, anh đến liếc cũng không muốn liếc qua, liền nói:
- Đem Phó Âu Trực và Khương Tuệ Tĩnh vào một phòng riêng, để cho Khương Đạt Lệnh và vợ của ông ta nhìn rõ… Cô con gái cưng của mình đã d*m loạn như thế nào.
Hỏa Tú nhìn anh sau đó cũng chỉ biết gật đầu. Ôi trời ơi, quả nhiên là chủ nhân của họ, có những hình phạt thật sự là rất thâm độc!
Nhưng nhìn cái vẻ mặt bình thản khi nhắc đến đi, khỏi nói thì Hỏa Tú và Kim Yết cũng biết bây giờ trong đầu của Tạ Triết chỉ có ba chữ thôi… Chính là “Khương Tuệ Lương”, nếu là hai chữ thì là “Lương Lương”. Không lệch đi đâu được.
Còn ở bên này, Phó Âu Trực bị đẩy vào một căn phòng với xung quanh là kính trong suốt, tuy rằng hắn ta rất muốn đập vỡ nhưng loại kính này dùng để chống đạn loại tốt nhất, không dễ mà phá vỡ. Hơn nữa Hỏa Tú còn trói tay của Phó Âu Trực lại và để mặc hắn ta ở đó.
Còn chưa để Phó Âu Trực hiểu được chuyện gì xảy ra thì Hỏa Tú đã đem một kẻ dính xuân dược như Khương Tuệ Tĩnh ném vào, rồi trực tiếp khóa cửa lại. Với dược tính mạnh mẽ của xuân dược, Khương Tuệ Tĩnh vừa nhìn thấy Phó Âu Trực là lập tức lao đến như sói đói, không lâu sau đó thì Khương Đạt Lệnh và Vũ Oánh đã chứng kiến được cảnh tượng con gái vàng con gái bạc của mình đang hoang d*m vô độ như thế nào…
Họ cũng chỉ biết kêu gào Khương Tuệ Tĩnh dừng lại, nhưng cảnh xuân sắc đó vẫn không có dấu hiệu dừng lại…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]