Chương trước
Chương sau
Khi đó bọn họ không biết hoài tử trong bụng Cửu Ca là của Thịnh Vân Lan.
Tuy Cửu Ca ở bên Thịnh Vân Lan, nhưng rất ít người thật sự gặp được bà.
Có lẽ bọn họ chỉ cho rằng hài tử trong bụng Cửu Ca là của hậu nhân "Tham Lang" nào đó.
"Cửu Ca trúng kế, thời điểm thoát ra, được lão Ngư và Miến Đà Loa nghe tin chạy tới ứng cứu." Bạch Phi nói, "Ngươi cũng chào đời vào thời gian đó... Sau nữa..."
Chuyện sau nữa, Miến Đà Loa đã kể với Vân Trân.
Cùng những gì Bạch Phi đang nói không quá khác biệt, chẳng qua bên trong có thêm tin tức của lão Ngư và bà đỡ kia.
"Tuyệt đối không thể để ai biết được thân thể của ngươi. Cho nên sau khi an toàn, lão Ngư đã quay lại giết bà đỡ kia. Bản thân ông ta cũng ẩn nấp. Sau này, trời xui đất khiến, ông ta gặp ta, biết ta và Cửu Ca tình như tỷ muội nên nói ta biết thân thế của ngươi. Do vậy ngươi không cần lo lắng, trước mắt bọn ta sẽ không nói thân thế của ngươi cho những kẻ khác biết. Chúng ta là người ngươi có thể tin tưởng, thậm chí còn đáng tin hơn Miến Đà Loa."
Bạch Phi nói xong, trong phòng an tĩnh lại.
Vân Trân cắn môi.
Chuyện Bạch Phi kể nàng nghe hôm nay tuy không nhiều, nhưng lượng tin tức lại rất lớn, lớn đến mức nàng cần thời gian sửa sang lại. Giống như trước đây thời điểm nàng biết mình là người của Thịnh gia "Tham Lang", cho rằng mình chỉ có chút liên quan tới Thịnh gia. Nhưng hôm nay, Bạch Phi lại nói với nàng, phụ thân của nàng là "Tham Lang" Thịnh Vân Lan, là người bị hoàng tộc coi là cấm kỵ!
Nếu nàng là nữ nhi của Thịnh Vân Lan, là huyết mạch duy nhất ông ta để lại trên thế gian này, vậy một khi thân phận của nàng bị hậu nhân "Tham Lang" biết được, những kẻ đó khẳng định sẽ nghĩ mọi cách kéo nàng về trận doanh của họ!
Trước đây nàng cho rằng Miến Đà Loa quá cẩn thận, chỉ cần bọn họ che giấu, thân phận của nàng sẽ không bị ai biết.
Nhưng hôm nay, người biết thân phận của nàng lại ngồi ngay bên cạnh nàng.
Bạch Phi nói, bà ta và lão Ngư đều là người đáng tin.
Nhưng Vân Trân lại không dám tin họ!
Hiện tại bọn họ thay nàng che giấu thân phận chẳng qua là vì chưa tới bước cuối cùng. Nếu ngày nào đó, đại kế báo thù của họ cần nàng, nàng tin chắc Bạch Phi và lão Ngư sẽ không chút do dự nói ra thân phận của nàng cho người khác biết.
"Lão Ngư đang ở đâu?" Vân Trân hỏi.
Bạch Phi cười cười: "Lão Ngư đang ở một nơi tuyệt đối an toàn. Ông ta đang có chuyện phải làm, không tiện liên lạc. Nếu ngươi muốn liên lạc với ông ta, ta đây có thể thử nói với ông ta."
Nói cách khác, không thể trực tiếp diệt trừ ngọn nguồn nguy hiểm.
Cho dù bịt miệng Bạch Phi, trong tối vẫn còn lão Ngư ẩn nấp.
Tâm trạng Vân Trân trầm xuống.
"Con ngoan." Bạch Phi duỗi tay vỗ vai nàng, "Hôm nay dì Bạch gọi con tới là muốn con biết, trên thế gian này, ai mới là người đáng để con tín nhiệm."
"Ta cần thời gian suy xét."
"Đương nhiên." Bạch Phi mỉm cười, "Cứ từ từ, không vội."
...
Vân Trân ngồi thêm một lát, sau đó cáo từ.
Trên đường về, lòng nàng tràn ngập tâm sự.
Về tới Túc Vương phủ, nàng cũng hơi mất tập trung.
"Bạch Phi có làm khó nàng không?" Triệu Húc xong việc, liền ở trong phủ chờ nàng. Thấy nàng về, bộ dáng tâm sự nặng nề, hắn vội hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.