Chương trước
Chương sau
Nàng nhìn ra Tử Thị có ý với Chiến Sơn Hà.
Nếu không, sau khi nghe tin Chiến Sơn Hà không rõ sống chết, sao nàng phải không màng nguy hiểm để đi tìm gã, sau khi chiến sự kết thúc, vẫn luôn ở bên cạnh gã?
Tử Thị thích gã, vậy gã thì sao?
Vân Trân nhờ trước đây người Chiến Sơn Hà thích là Liễu Trản Anh.
Gã và Liễu Trản Anh là thanh mai trúc mã.
Tình cảm như vậy sợ rằng không phải ngày một ngày hai là có thể quên được. Huống chi hiện tại Liễu Trản Anh đã chết. Có đôi khi, dù người sống nỗ lực thế nào cũng không thể bằng một người chết.
"Còn có thể thế nào?" Tử Thị mỉm cười, "Ta không tin trái tim của ngài ấy làm từ sắt đát, chỉ rung động trước người kia."
Mười ngày nửa tháng không được, vậy nàng sẽ chờ một năm hai năm; một năm hai năm không được, vậy nàng sẽ chờ tám năm mười năm; tám năm mười năm không được, vậy nàng sẽ chờ cả đời.
Nàng không tin gã thật sự có thể giữ vững cả đời.
"Cố lên. Ta cảm thấy hy vọng của ngươi rất lớn." Vân Trân cười cười.
Nàng nói thế không hoàn toàn là vì an ủi Tử Thị, nàng cũng có căn cứ.
Nhớ trước đây, thời điểm nàng bị Trấn Bắc Hầu đưa vào Bính Thất, là Chiến Sơn Hà đưa nàng cây ngân châm kia, nàng mới có thể kéo dài thời gian chờ Triệu Húc tới cứu. Cũng là Chiến Sơn Hà thông báo với Triệu Húc mới có thể tới kịp.
Thử nghĩ, nàng và Chiến Sơn Hà căn bản không có giao tình gì.
Ngược lại, Chiến Sơn Hà có khả năng hận nàng mới đúng.
Dù gì ngay cả Trấn Bắc Hầu và Liễu phu nhân đều ghi hận cái chết của Liễu Trản Anh lên đầu nàng, không phải sao?
Nhưng khi đó, Chiến Sơn Hà lại cứu nàng, thậm chí không tiếc cãi lệnh Trấn Bắc Hầu.
Ngoại trừ cái gọi là không hại người vô tội, lý do có lẽ chỉ có Tử Thị thỉnh cầu.
Chiến Sơn Hà có thể vì Tử Thị, trái ý Trấn Bắc Hầu. Chắc hẳn Chiến Sơn Hà không phải hoàn toàn không có tình cảm với nàng ấy. Nhưng vì sao gã không thổ lộ với Tử Thị?
Vân Trân không biết.
Có lẽ trong lòng gã vẫn chưa buông được Liễu Trản Anh.
Có lẽ do tình hình Liễu gia hiện giờ không lạc quan, gã không có cách nào bình tĩnh nghĩ đến chuyện tình cảm.
Cũng có lẽ...
Còn nguyên nhân nào khác.
Nhưng có một câu, người có lòng thành, sắt đá cũng mòn.
Nàng tin một ngày nào đó Tử Thị có thể được như ước nguyện.
...
Đến ngày khởi hành, Triệu Húc cùng Vân Trân rời khỏi Hỏa Diễm thành, về Quán Châu.
Trời lại đổ tuyết.
Mùa đông năm nay tới khá sớm.
"Mẫu thân, mẫu thân..."
Vú nuôi cầm tay A Linh đi về phía nàng.
A Linh vừa học đi, lúc đi vẫn còn nghiêng ngả lảo đảo. Vân Trân nhìn đến muốn cười, lại sợ nó té ngã.
"Mẫu thân."
Cuối cùng A Linh cũng tới bên cạnh nàng, ôm chân nàng, ngửa đầu gọi. Giọng nói mềm mại nhẹ nhàng, vô cùng đáng yêu, gương mặt trắng nõn khiến Vân Trân không nhịn được mà muốn nhéo má nó.
"Hôm nay A Linh có ngoan không?" Vân Trân khom người bế A Linh từ dưới đất lên, đặt trên đùi mình.
Chờ sang mùa xuân năm sau, thương tích ở chân nàng có thể khỏi hẳn.
"Ngoan, rất ngoan... A Linh rất ngoan..." A Linh cọ tới cọ lui trong lòng nàng.
Vân Trân cười.
"A Linh, con đang làm gì đấy? Không phải phụ vương đã nói với con không được ngồi lên đùi mẫu thân sao?" Đúng lúc này, bên cạnh truyền tới tiếng tức muốn hộc máu của Triệu Húc.
Hắn nhíu mày, đi nhanh về phía họ.
A Linh nghe tiếng, quay đầu, làm mặt quỷ với Triệu Húc.
Nó không xuống đâu.
Lần nào phụ vương cũng hung dữ với nó.
Nhưng nó biết phụ vương chỉ dám mắng nó.
Có mẫu thân ở đây, nó không sợ phụ vương đâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.