Chương trước
Chương sau
Vân Trân cúi đầu suy nghĩ.
Gần đây người tiếp cận nàng, không có ý tốt chỉ có Lệ Bạo Tuyết và Bát gia. Nàng luyện thuốc gây ảo giác cho họ, đoán được bọn họ định đối phó ai.
Chỉ là không biết tối qua thời điểm thích khách xuất hiện, bọn họ có dùng thuốc với Trấn Bắc Hầu không.
Bởi vì thuốc đó không chỉ khiến người ta gặp ảo giác, nghe lệnh người dùng thuốc, còn bị bắt trả lời vấn đề của người dùng thuốc.
Thuốc nàng đưa cho Bát gia và Lệ Bạo Tuyết đã bị động tay chân, dược hiệu không bằng thuốc lúc trước nàng đưa cho Lưu Vân Bạch. Nhưng nàng không dám trực tiếp loại bỏ dược hiệu, cho nên thứ thuốc kia vẫn có hiệu quả.
Lòng có nghi vấn, nhưng nàng không dám trực tiếp hỏi Trấn Bắc Hầu.
Bởi vì một khi hỏi, rất nhiều chuyện sẽ bại lộ.
Đứng mũi chịu sào sẽ chính là nàng!
Sau đó là Bát gia, Lệ Bạo Tuyết, người của Lưu Vân Bạch ẩn núp ở thành Hỏa Diễm, cùng chuyện nàng giao dịch với Lưu Vân Bạch, nàng bị Lưu Vân Bạch khống chế.
Nàng biết dù xảy ra chuyện gì, Triệu Húc đều sẽ tin nàng. Nhưng nàng lại không có cách nào bảo đảm khiến người của tướng quân phủ cũng tin nàng như Triệu Húc.
Huống chi, nàng không có chứng cứ trực tiếp.
Lưu Vân Bạch dám phái Mộ Thanh tiếp cận nàng, dám tiết lộ người ẩn núp ở thành Hỏa Diễm cho nàng xem, khẳng định đã có đường lui. Cho dù nàng nói ra cũng không tạo nguy hiểm gì cho Lưu Vân Bạch.
Nhiều nhất là chuyển người ngoài sáng vào trong tối mà thôi.
Một khi chuyển vào tối, muốn biết mục đích của họ lại càng khó.
Cho nên...
Tuy thời điểm này trong đầu nàng nghĩ tới rất nhiều vấn đề, nhưng trong hiện thực, trong mắt những người khác, nàng chẳng qua cúi đầu suy nghĩ một chút, sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu.
"Việc này ta không nhớ rõ lắm. Trong tình huống bình thường ngân châm trong tay ta cũng không thể đánh rơi. Ta đoán sở dĩ những kẻ đó lấy được ngân chân của ta là nhờ thủ đoạn khác."
Có lẽ từ rất lâu trước kia đã có kẻ âm thầm quan sát nàng, trộm lấy ngân châm nàng đã sử dụng, hoặc là tìm sư phó tay nghề cao minh làm giả...
Rất nhiều khả năng.
Chuyện này Vân Trân nói thật.
Bởi vì nàng căn bản không ngờ sẽ có kẻ lấy ngân châm để vu oan giá họa.
"Thì ra là vậy." Nói xong, Liễu Minh Nhẫn nhìn Trấn Bắc Hầu.
"Nếu thời gian tới Vân cô nương có thể nhớ ra chuyện gì, mong cô nương báo cho." Trấn Bắc Hầu nói.
"Nhất định." Vân Trân gật đầu.
"Ta còn có chuyện quan trọng muốn nói với vương gia, Vân cô nương..." Trấn Bắc Hầu lại nói.
Xem ra là muốn nàng tránh mặt.
Vân Trân nhìn Triệu Húc, sau đó đứng dậy, hành lễ với Trấn Bắc Hầu: "Tiểu nữ tử lần đầu tới tướng quân phủ, không biết có vinh hạnh thưởng thức phong cảnh ở tướng quân phủ không?"
"Đương nhiên, đương nhiên." Trấn Bắc Hầu nói, "Sơn Hà, dẫn Vân cô nương đi dạo trong phủ đi."
"Vâng, phụ thân." Chiến Sơn Hà đứng lên, đáp.
...
Vân Trân theo Chiến Sơn Hà rời đi.
Trong sảnh chỉ còn lại Triệu Húc và phụ tử Trấn Bắc Hầu.
"Hầu gia giữ bổn vương ở lại là có chuyện muốn nói sao?" Triệu Húc hỏi.
"Đúng vậy." Lúc này, không có người ngoài ở đây, sắc mặt Trấn Bắc Hầu trở nên nghiêm túc, ánh mắt nhìn Triệu Húc cũng vô cùng sắc bén, "Vương qua, tối qua binh phù bị trộm."
"Cái gì?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.