Chương trước
Chương sau
Theo những lời Trấn Bắc Hầu nói, bầu không khí trong đại sảnh lập tức nghịch chuyển, từ căng thẳng đã trở nên nhẹ nhàng không ít.
"Hầu gia đây là..." Triệu Húc nhìn Trấn Bắc Hầu.
Trấn Bắc Hầu cười nói: "Nếu Vân cô nương thật sự là thích khách, để lại ngân châm chẳng phải quá bất cẩn rồi sao? Hơn nữa..." Nói tới đây, Trấn Bắc Hầu nhìn Vân Trân đứng giữa sảnh, nói tiếp, "Vương gia cũng đã nói Vân cô nương là người của vương gia. Nếu là người của vương gia, vậy càng không có lý do ban đêm xông vào tướng quân phủ hành thích ta đúng không?"
Bỗng dưng, Trấn Bắc Hầu nhớ tới chất nữ đã chết của mình.
Nếu Túc Vương có thể giữ gìn Trản Anh chỉ bằng một nửa giữ gìn nữ tử này, vậy Trản Anh cũng không đi đến ngày hôm nay.
Tình cảm xưa nay không miễn cưỡng được.
Chuyện này muốn nói đúng sai, vậy chỉ có thể trách bọn họ có duyên không phận.
Ý niệm này chỉ lóe qua trong đầu Trấn Bắc Hầu, sau đó nhanh chóng biến mất.
"Trước đó còn có chút hoài nghi, hôm nay sau khi gặp Vân cô nương, chút hoài nghi kia đã không còn." Trấn Bắc Hầu nói, "Dù sao trên đời này, rất ít ai có thể ở dưới đôi mắt của ta không kiêu ngạo không siểm nịnh, huống chi là nữ tử. Có dũng khí, lại có tự tin như vậy, ta tin trong số thích khách đột nhiên tướng quân phủ hôm qua không có Vân cô nương. Chỉ sợ là có kẻ cố ý vu oan giá họa muốn ly gián tướng quân phủ và Túc Vương phủ."
Vân Trân hành lễ, cảm tạ ông ta tín nhiệm.
Triệu Húc gật đầu: "Đúng vậy, kẻ đứng trong bóng tối kia đúng là nham hiểm độc ác."
Chuyện này chỉ cần người của tướng quân phủ xúc động sẽ tạo thành hậu quả không thể vãn hồi.
Bởi vì người bọn họ giá họa là Vân Trân.
Chuyện Túc Vương và Túc vương phi không hợp, chỉ cần kẻ có lòng tốn chút tâm tư hỏi thăm liền có thể nghe ngóng. Nếu Liễu gia để ý, vậy cái chết của Túc vương phi nhất định sẽ trở thành khúc mắc giữa hai nhà.
Vân Trân lại là người Triệu Húc yêu, người Liễu Trản Anh hận...
Nếu tướng quân phủ mượn danh nghĩa "ngân châm" lần này quan báo tư thù, Vân Trân chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm. Vân Trân gặp nguy hiểm, Triệu Húc nhất định sẽ ra tay cứu giúp. Một khi Triệu Húc ra tay cứu giúp, chắc chắn sẽ xảy ra hiềm khích với tướng quân phủ...
Có thể nhìn ra kẻ đứng sau giá họa là người rất hiểu Triệu Húc, hiểu rõ ân oán giữa họ.
Có điều, thông minh thường bị thông minh phản lại.
Chúng cho rằng đoán được lòng người, mọi việc đều trong kế hoạch, lại quên rằng Trấn Bắc Hầu trấn thủ Bắc địa nhiều năm, sớm đã không phải loại người xúc động. Mà Liễu Minh Nhẫn và Chiến Sơn Hà cũng được Trấn Bắc Hầu giáo dục rất khá.
"Mời ngồi." Trấn Bắc Hầu nói với Vân Trân.
Vân Trân cảm tạ, ngồi xuống bên dưới Triệu Húc.
Chiến Sơn Hà ngồi bên dưới Liễu Minh Nhẫn.
"Vân cô nương." Lúc này, Liễu Minh Nhẫn lên tiếng, "Không biết Vân cô nương có manh mối gì về kẻ hãm hại cô nương không?"
Mọi người đều nhìn nàng.
Vân Trân mặt không đổi sắc.
Nàng biết chuyện này khẳng định không kết thúc đơn giản như vậy.
"Thích khách lựa chọn dùng ngân châm giá họa cho cô nương, vậy gần đây có ai tiếp cận cô nương, hoặc là bên cạnh cô nương từng có gì khác thường không?" Liễu Minh Nhẫn lại hỏi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.