Chương trước
Chương sau
Chút thương tích?
Vân Trân cả kinh.
Lệ Vô Ngân võ công cao cường, thế gian này rất ít thứ có thể làm hắn bị thương.
Lệ Vô Ngân đã không muốn nói, nàng cũng sẽ không hỏi. Nhưng nàng mơ hồ đoán được vết thương của Lệ Vô Ngân có lẽ liên quan tới nàng.
"Nàng sao rồi?" Lệ Vô Ngân đứng trước giường, hỏi.
Trên thực tế, hiện tại trên người hắn có tổng cộng bốn mươi chín miệng vết thương lớn nhỏ, trong đó vết thương ở ngực và bụng là nghiêm trọng nhất, trên mu bàn tay chỉ là vết thương rất nhỏ trong số đó mà thôi.
Nếu không phải vết thương trên mu bàn tay không che được, chỉ sợ Lệ Vô Ngân lúc này đứng trước mặt Vân Trân, Vân Trân cũng sẽ không phát hiện hắn bị thương.
"Sau khi uống Cửu Chuyển Linh Lung Đan, tạm thời đã khống chế được Từ Bi Độ." Vân Trân nói.
"Sư phụ nàng và Miến Đà Loa sẽ tìm được cách cứu nàng." Lệ Vô Ngân nhìn nàng, bình tĩnh nói.
"Ừ, ta cũng tin thế." Vân Trân mỉm cười trấn an.
Nàng không nói với Lệ Vô Ngân dù có thần dược Cửu Chuyển Linh Lung Đan hỗ trợ, nàng cũng không thể sống thêm bao lâu nữa. Từ Bi Độ sớm đã vào phế phủ của nàng.
Kỳ hạn đến, nếu còn chưa tìm được cách giải Từ Bi Độ, vậy kết cục của nàng vẫn là chết.
...
Cứ thế, Vân Trân, Độc Thủ Y Tiên và Lệ Vô Ngân ở lại núi Kỳ La.
Độc Thủ Y Tiên và Miến Đà Loa thi triển bản lĩnh, muốn giải Từ Bi Độ trên người Vân Trân, nhưng kết quả đều không như ý. Cuối cùng, vẫn là Lệ Vô Ngân nói thẳng, bảo họ cùng nhau nghiên cứu.
Hai người họ hiện giờ là đại phu lợi hại nhất thế gian này.
Cùng nhau nghiên cứu, có lẽ sẽ có thu hoạch bất ngờ.
Mới đầu, hai lão nhân đều không đồng ý, có thể là do hay khắc khẩu, cũng có thể là do vất vả lắm mới gặp một người không thể so trên dưới y thuật với mình, khơi dậy tính tranh đấu.
Thời điểm Lệ Vô Ngân mới nói, hai người đều không đồng ý. Có một ngày, Vân Trân đột nhiên ngất xỉu, bọn họ lúc này chỉ đành ghé vào nhau chia sẻ tâm đắc.
"Vẫn là nàng có cách." Lệ Vô Ngân đứng phía sau nhìn hai lão nhân thảo luận trong viện, nói.
Vân Trân quay đầu, cười với hắn.
Ngất xỉu đương nhiên là giả.
Chẳng qua nàng cũng biết rõ tính cách sư phụ nhà mình.
Tuy ban đầu thật sự muốn tranh cao thấp với Miến Đà Loa tiền bối, nhưng sau khi Lệ Vô Ngân đưa ra kiến nghị kia, ông cũng có chút lung lay, chẳng qua con người đó ngại mặt mũi, không chịu xuống nước đồng ý. Miến Đà Loa tiền bối có lẽ cũng như vậy.
Cho nên, Vân Trân mới "ngất xỉu", cho hai người họ cái bậc thang.
Bọn họ biết nàng "ngất xỉu" là giả, nhưng vẫn cao hứng bắt lấy "bậc thang" kịp thời này.
...
Thời điểm hai người nghiên cứu, khó tránh khỏi sẽ có thời điểm ý kiến không hợp, cãi nhau.
Có khi tinh thần Vân Trân tốt, cũng sẽ gia nhập.
Miến Đà Loa thấy nàng rất có thiên phú trong phương diện y dược, cao hứng kéo nàng đến cạnh, hỏi nàng có muốn bái ông ta làm sư phụ không.
"Ngươi yên tâm, ta chắc chắn lợi hại hơn sư phụ không đáng tin cậy kia của ngươi rất nhiều..." Miến Đà Loa nói.
"Nè nè nè..." Miến Đà Loa còn chưa nói xong, không biết Độc Thủ Y Tiên từ đâu chạy ra chắn trước mặt Vân Trân, "Ngươi mới nói gì đấy? Cái gì gọi là không đáng tin cậy? Ngươi có biết ở bên ngoài bao nhiêu người bỏ ra ngàn lượng vàng chỉ để cầu xin ta bắt mạch hay không? Cái gã chưa khai hóa ở núi sâu rừng già như ngươi làm sao mà biết!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.