Chương trước
Chương sau
Tiếng khắc khẩu lập tức dừng lại.
"Nha đầu!" Độc Thủ Y Tiên vội chạy vào trong, nhìn thấy Vân Trân hôn mê ba ngày đã tỉnh, đang giường vào đầu giường nhìn ông, "Con tỉnh rồi? Con thật sự tỉnh rồi?"
Độc Thủ Y Tiên kích động nắm lấy tay nàng.
"Vâng... Con tỉnh rồi..." Vân Trân nói.
Tuy cổ họng có hơi khó chịu, nhưng đã tốt hơn trước khi hôn mê rất nhiều.
"A, đúng là ông trời phù hộ!" Độc Thủ Y Tiên cao hứng nói.
"Ông trời phù hộ gì hả? Rõ ràng là Cửu Chuyển Linh Lung Đan bảo vệ mạng nàng ấy."
Vân Trân nghe một giọng nói xa lạ vang lên phía sau Độc Thủ Y Tiên. Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một lão nhân gần bằng tuổi sư phụ bước ra.
Vóc dáng lão nhân kia lùn lùn, có điều kỳ lạ nhất, hàng lông mày thế mà là một bên đen, một bên trắng. Hàng lông mày đặc biệt này rất thu hút, khiến người nhìn tuyệt đối không quên được.
Nhìn lão nhân lông mày đen trắng này, Vân Trân ngây ra một lúc, lại nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh.
Nàng nhớ trước khi hôn mê, hơi thở đã thoi thóp, nhưng hiện tại, tuy rằng Từ Bi Độ trên người còn chưa được giải, nhưng cơ thể đã tốt hơn trước.
Từ Bi Độ mơ hồ bị thứ gì đó ngăn chặn.
Lại nhìn hoàn cảnh xung quanh...
Chẳng lẽ bọn họ đã tới núi Kỳ La?
"Ngài là... Miến Đà Loa tiền bối?" Vân Trân hỏi.
"Không sai." Miến Đà Loa vuốt râu, cười nói, "Ta chính là Miến Đà Loa, cũng là ta cứu ngươi."
Miến Đà Loa vừa nói xong, Độc Thủ Y Tiên bên cạnh liền gào lên: "Cứu cái gì mà cứu? Ngươi chẳng qua bỏ ra một viên Cửu Chuyển Linh Lung đan mà thôi! Độc trên người nha đầu, ngươi rõ ràng có cách giải. Sớm biết ngươi vô dụng như vậy, chúng ta đã không vượt ngàn dặm xa xôi chạy tới lãng phí thời gian với ngươi!"
"Ta vô dụng? Ta chỉ là tạm thời chưa tìm được cách thỏa đáng mà thôi! Cách khi nãy ta nói, ngươi lại không chịu để ta thử..."
"Thử? Ta chỉ có một đồ đệ bảo bối này, có thể tùy tiện cho ngươi thử sao? Nếu xảy ra sai lầm..."
"Dù xảy ra sai lầm, ta cũng có thể sửa đúng lại! Nhưng tên lang băm nhà ngươi, nha đầu ở trong tay ngươi lâu như vậy, một chút tiến triển cũng không có!"
"Lang băm? Ngươi mắng ta là lang băm? Ngươi biết ta là ai không? Ta chính là..."
Hai lão nhân tuổi cộng lại đã sắp một trăm năm mươi thế mà ở trước giường Vân Trân cãi nhau, hơn nữa không ai chịu nhường ai.
"Sư phụ? Miến Đà Loa tiền bối? Các ngươi..." Vân Trân muốn khuyên bảo.
Nàng thật sự không hiểu nổi, sao mới "ngủ một giấc" dậy, hai người này đã như nước với lửa vậy?
Tính ra, bọn họ đều là "thần y" trên đời, cãi nhau như tiểu hài tử như vậy... Nếu để người ngoài nhìn thấy, vậy chẳng phải sẽ được mở rộng tầm mắt sao?
Đúng lúc này, ánh mắt Vân Trân hướng về ngoài cửa.
Ở cửa, Lệ Vô Ngân mặc một bộ hắc y đứng đó, lẳng lặng nhìn nàng.
...
Độc Thủ Y Tiên và Miến Đà Loa cãi nhau chốc lát rồi tự bỏ đi, đóng cửa nghiên cứu cách giải Từ Bi Độ, nhìn dáng vẻ này, sợ rằng còn chưa phân rõ thắng thua, chắc chắn sẽ không chùn bước.
"Ngươi bị thương?"
Hai "thần y" đi rồi, Lệ Vô Ngân mới vào, Lệ Vô Ngân nhìn thấy tay hắn quấn băng vải, hỏi.
Lệ Vô Ngân cúi đầu nhìn tay mình, sau đó lắc đầu: "Chút thương tích mà thôi."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.