Chương trước
Chương sau
Thính Phong là mỹ nhân trong cung ban tặng.
Nhưng đâu ai biết sau lưng nàng ta rốt cuộc là ai.
Là Vương thị?
Hay Đông Cung Thái Tử?
Hoặc là ai khác?
Với người không rõ thân phận, Triệu Húc đương nhiên không dám dùng.
Hắn vốn định chờ yên ổn sẽ tìm cơ hội đuổi bốn người đi, nhưng không ngờ Thính Phong này lại thiếu kiên nhẫn như thế, tự mình đứng trước họng súng của Liễu Trản Anh.
Nếu tự nàng ta đã kiếm chuyện, vậy Triệu Húc chỉ có thể thuận nước đẩy thuyền, giao nàng ta cho Liễu Trản Anh trút giận.
...
Thính Phong bị đưa tới Bạc Liễu Viện, hôm sau, một thi thể bị người ta nâng ra khỏi cửa sau Túc Vương phủ.
"Hu hu hu... Thính Phong chết rồi, là lỗi của ta... Hu hu hu, là ta vô năng, không thể cứu được Thính Phong..." Ở hậu viện, Tích Tuyết ghé vào trên bàn, khóc thút thít.
"Được rồi, ngươi đừng khóc nữa. Người Thính Phong đắc tội là vương phi, cho dù ngươi muốn cứu cũng không cứu được." Nguyên Hương khuyên.
Lúc này, trong phòng còn có một người khác, người kia mặc váy màu xanh nhạt, an tĩnh ngồi bên cửa sổ đọc sách, giống như hoàn toàn không bị hai người còn lại ảnh hưởng.
"Mộ Thanh tỷ tỷ, sao tỷ không có phản ứng gì vậy? Thính Phong chết rồi, cũng không biết người chết tiếp theo có phải chúng ta không. Muội thật sự rất sợ..." Tích Tuyết xoa khóe mắt hồng hồng, ngẩng đầu nhìn Mộ Thanh ngồi bên cửa sổ, hỏi.
"Ngươi hỏi nàng ấy làm gì? Nàng ấy đâu giống chúng ta." Nguyên Hương trừng mắt, "Người ta là người Đức Phi nương nương tự mình lựa chọn, đương nhiên không giống nha hoàn không có nền tảng như chúng ta. Cho dù chúng ta đều chết hết, người ta cũng không có chuyện gì."
"Nguyên Hương..." Tích Tuyết bất an kéo tay Nguyên Hương, ý bảo nàng ấy đừng nói nữa.
"Hừ!" Nguyên Hương hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi.
Lúc này, Mộ Thanh vẫn luôn im lặng buông đồ trong tay xuống, nâng bước ra ngoài. Thời điểm tới cửa, nàng đột nhiên dừng lại: "Đã là lúc nào rồi còn thử với ghen tuông lẫn nhau? Nếu ta là các ngươi thì sẽ không chú ý tới cái chết của Thính Phong ngay lúc này."
Dứt lời, Mộ Thanh bỏ đi.
Để lại Tích Tuyết và Nguyên Hương hai mặt nhìn nhau.
"Tưởng mình lợi hại thật à!" Nguyên Hương bĩu môi.
...
Vân Trân không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không quá quan tâm.
Mấy ngày nay, nàng đều ở Tê Thư Trai.
Triệu Húc có rảnh sẽ tới đây. Buổi tối hắn đều ngủ lại ở Tê Thư Trai.
Tuy rằng nàng rất ít lộ diện, nhưng hạ nhân Túc Vương phủ đều biết hiện giờ người ở Tê Thư Trai tuyệt đối không thể đắc tội.
Chạng vạng hôm nay, có người tới ngoài Túc Vương phủ, nói muốn gặp Vân Trân.
Triệu Húc xem xong bái thiếp, bảo họ ngày khác hãy tới.
Khách tới bị cản ở cửa.
Sau đó không biết thế nào, Vân Trân biết được chuyện này, tự mình ra ngoài đón khách.
Triệu Húc biết tin, thời điểm chạy tới Tê Thư Trai, phát hiện trong viện có vài hạ nhân diện mạo xa lạ, đến khi vào thiên thính, hắn lại gặp hai người khác.
Có công tử mặc áo choàng màu trắng ngồi đối diện Vân Trân.
Thấy Triệu Húc tới, hắn liền đứng dậy hành lễ với Triệu Húc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.