Chương trước
Chương sau
Bích Diên nháy mắt, cung nữ bên cạnh liền dẫn đại phu quỳ dưới đất lui xuống.
Giờ phút này, trong phòng chỉ còn lại Đức Phi và Bích Diên.
"Nàng ta đang ở đâu?"
Sau một hồi, Đức Phi bình tĩnh lại, nghiến răng hỏi.
"Chờ ở Chiêu Đức Cung." Bích Diên trả lời.
Đức Phi liền nâng bước ra ngoài.
Bích Diên thoáng nhìn qua cái ly bị đập vỡ.
Chỉ mong nàng ấy thật sự có thể cứu Lục hoàng tử.
Nếu không, nàng ấy đừng hòng sống sót rời khỏi Chiêu Đức Cung!
...
"Tiểu thư, đó không phải Đức Phi nương nương sao? Sao lại trông vội vàng thế?"
Dưới mái hiên có hai người đứng.
Liễu Trản Anh mặc bộ cung trang màu hồng vàng đứng dưới mái hiên. Lúc này, cung nữ phía sau nàng nghi hoặc hỏi.
Liễu Trản Anh quay đầu, chỉ kịp nhìn thấy bóng dáng vội vàng của Đức Phi biến mất sau gốc cây.
"Có phải điện hạ đã xảy ra chuyện rồi không?"
Liễu Trản Anh vừa nghe, ánh mắt lập tức trở nên hoảng loạn.
"Đừng nói bậy!" Dứt lời, nàng xoay người đến chỗ Triệu Húc.
...
Chiêu Đức Cung.
Vân Trân an tĩnh đứng chờ trong phòng không người.
Thời điểm nàng tiến cung, đã có người nói nàng biết nguyên nhân Triệu Húc trúng độc.
Thì ra trên đường hồi kinh, Triệu Húc trúng độc.
Những người khác chỉ biết lần này Triệu Húc rời kinh, bắt được nữ phạm nhân. Nhưng Vân Trân nghĩ nghĩ, nữ phạm nhân? Chẳng lẽ là Phù Hương nương tử của Quỷ Mộ tông?
Nàng biết hương của Phù Hương nương tử rất lợi hại.
Hương của ả ta thậm chí có thể khống chế tâm trí con người, như vậy, khả năng dùng độc đương nhiên cũng không đơn giản.
Nếu là độc của Phù Hương nương tử...
Vân Trân nhíu mày.
Kẽo kẹt.
Ngay lúc này, cánh cửa phía sau bị mở ra.
Vân Trân quay đầu, liền thấy Đức Phi vội vàng từ bên ngoài trở về. Bà ta vừa vào trong, Bích Diên liền đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ có Vân Trân và Đức Phi.
Bọn họ nhìn nhau.
Nhất thời không ai nói gì.
"Ngươi, thật sự đã trở về!"
Đức Phi nhìn gương mặt quen thuộc đáng giận này, tâm tình nhất thời phức tạp.
Sau khi vào Chiêu Đức Cung, Vân Trân đã lột mặt nạ da người xuống. Hiện giờ, thứ Đức Phi nhìn thấy chính là gương mặt của nàng.
"Dân nữ bái kiến Đức Phi nương nương." Vân Trân hành lễ.
"Dân nữ? Ngươi không phải thần nữ sao? Ngươi không phải Thịnh Vân Trân, nữ nhi của quận thủ Lẫm Châu à?" Đức Phi lạnh giọng, "Ngươi, thế mà dám trở về! Chẳng lẽ không sợ bổn cung lấy đầu của ngươi?"
"Dù dân nữ là ai, là Trân Nhi hay Thịnh Vân Trân, hiện giờ đều không quan trọng." Vân Trân ngẩng đầu nhìn Đức Phi, hoàn toàn không bị bà ta dọa sợ, "Bởi vì dân nữ biết, nương nương sẽ không lấy đầu dân nữ. Nương nương còn cần dân nữ giải độc cho Lục hoàng tử điện hạ."
"Ngươi đang uy hiếp bổn cung?" Đức Phi trừng mắt, phẫn nộ nói.
Ngược với bà ta, Vân Trân vẫn rất bình tĩnh.
Nàng lắc đầu.
Nàng không rõ vì sao Đức Phi lại phẫn nộ khi nàng trở về.
Cảm thấy nàng trở về là một cách khiêu khích sao?
Cảm thấy sự xuất hiện của nàng như cái tát vào mặt bà ta à?
Hoặc là, vì lý do khác.
Nhưng trong lòng họ đều rõ, hiện tại có thể cứu Triệu Húc, trong thiên hạ ngoại trừ sư phụ của nàng Độc Thủ Y Tiên, e rằng cũng chỉ có nàng, Vân Trân!
Đức Phi hận nàng, lại không dám lấy đầu nàng.
"Dân nữ không dám, dân nữ chỉ muốn cứu Lục hoàng tử điện hạ. Trái tim dân nữ muốn cứu Lục  hoàng tử điện hạ giống nương nương." Vân Trân nhìn bà ta, nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.