Chương trước
Chương sau
Hồng trần đẹp, cũng hấp dẫn.
Nhưng đối với người theo đuổi võ đạo mà nói lại không phải chuyện tốt.
"Đúng rồi, sau khi ngươi vào kinh, nếu gặp được Ngụy sư đệ, chuyển giúp ta một câu." Trước khi đi, Bát sư huynh nói.
"Huynh nói đi." Vân Trân gật đầu.
"Bảo đệ ấy có rảnh thì tranh thủ về núi Kình Thương. Lão gia tử năm đó nóng giận, bảo đệ ấy đừng về nữa cũng vì tiếc hận đệ ấy có thiên phú trong võ học. Hiện giờ, lão gia tử sớm đã nguôi giận, chỉ là ngại mặt mũi mở lời trước. Bảo đệ ấy có rảnh thì về thăm, dù sao thế sự vô thường, ai biết lão gia tử còn có thể chờ đệ ấy về không." Nói tới đây, Bát sư huynh phất tay với nàng, "Được rồi, như thế thôi. Ngươi cũng bảo trọng, sau này gặp lại."
Dứt lời, quất vào mông ngựa một cái, Bát sư huynh cưỡi ngựa rời đi.
Vân Trân ngồi trên lưng ngựa nhìn theo Bát sư huynh.
Nghĩ tới khoảng thời gian ở chung, trong lòng cũng có chút tiếc nuối.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, có lẽ sống như Bát sư huynh mới thật sự tự do tự tại.
Không lo không nghĩ, cứ làm theo trái tim mình.
Hắn biết bản thân muốn theo đuổi điều gì.
Thế gian lại nhiều quấy nhiễu, hắn cũng biết bản thân rồi sẽ trở về đâu.
Nhưng khi nàng quay đầu lại, nhìn về phía kinh thành, chút phiền muộn chia lìa lập tức biến mất, giống như bầu trời lập tức giăng đầy mây đen u ám, đối diện với mưa gió sắp ập tới khiến nàng có chút khó thở.
Lùi một bước là tự do.
Tiến một bước là nhà giam.
Nhưng hiện tại nàng đã không còn lựa chọn khác.
Người quan trọng nhất ở phía nàng đang ở phía trước. Dù biết đó là nhà giam, một khi bước vào, rất có khả năng sẽ không ra được, biết rõ nguy hiểm đang ở trước mắt... Nhưng nàng vẫn muốn đi về phía trước, cũng có thể đi về phía trước.
...
Cổng thành, kiểm tra nghiêm ngặt.
Vân Trân sờ lớp da dịch dung trên mặt, dắt ngựa xếp hàng chờ vào thành.
Vừa tới dưới tường thành liền thấy hoàng bảng treo giải thưởng cho ai cứu được Triệu Húc.
Trên hoàng bảng nói, Lục hoàng tử bị người ta ám toán, trúng kịch động, mạng trong sớm tối. Vì thế dán hoàng bảng, mời đại phu y thuật cao minh khắp thiên hạ vào cung xem bệnh cho Lục hoàng tử.
Từ cổng thành, Vân Trân có thể nghe mọi người xung quanh thảo luận chuyện Lục hoàng tử trúng độc.
Nàng không chần chờ, trực tiếp tới trước cửa Hồi Xuân Đường, tìm cọc gỗ buộc ngựa lại, sau đó mang theo hòm thuốc và hành lý bước vào.
...
Rầm.
Bích Diên vội vàng chạy tới Càn Nguyên Cung, liền nghe có tiếng ly vỡ bên trong.
Nàng ta cố gắng giữ bình tĩnh, bước vào, liền thấy hai người quỳ trước mặt Đức Phi. Bích Diên nhận ra họ, đó là đại phu ba ngày trước vừa bóc hoàng bảng, tiến cung nói có thể giải độc cho Lục hoàng tử.
Hiện tại, hai đại phu kia đang quỳ trước mặt Đức Phi, run bần bật.
"Nương nương." Bích Diên hành lễ.
Đức Phi trừng mắt nhìn nàng ta.
Bích Diên giật mình.
Từ khi Lục hoàng tử trúng độc, tâm trạng Đức Phi ngày càng tệ, đặc biệt là lúc này, hoàng bảng đã dán lên, nhưng tất cả người tới đều là lang băm, không ai có thể giải được độc trong người Lục hoàng tử. Mắt thấy sức khỏe Lục hoàng tử ngày càng tệ, tâm tình Đức Phi cũng ngày càng kém.
Bích Diên hít sâu một hơi, đi nhanh tới bên cạnh Đức Phi, nhẹ giọng bẩm báo tin tức ngoài cung vừa truyền đến.
"Cái gì?" Đức Phi nghe xong, lộ vẻ khiếp sợ, "Nàng... Đã trở về..."
Sau khiếp sợ, thái độ trên mặt lại trở nên phức tạp, dường như không dám tin.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.