"Thịnh Vân Trân?"
Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng.
"Thịnh Vân Trân."
Vân Trân nhìn y, gật đầu.
Nói xong câu này, Ngụy Thư Tĩnh vẫn chăm chú nhìn nàng.
Vân Trân cố gắng kìm nén áy náy trong lòng, không ngừng tự nhủ, nàng là Thịnh Vân Trân, là người lần đầu bọn họ gặp, trước kia, chưa từng gặp qua...
Nhưng dù thế, Vân Trân vẫn không thể vượt qua bản thân mình.
Bởi vì trong lòng nàng, Ngụy Thư Tĩnh còn thân thiết hơn người thân, đồng thời đối với y, nàng mang đến ít cảm xúc không thể giải thích rõ ràng.
Có điều may mà, Ngụy Thư Tĩnh chỉ nhìn một lúc, không bao lâu liền dời mắt đi.
Vân Trân thở phào.
"Tiểu nữ cảm tạ ơn cứu giúp của Ngụy thống lĩnh." Vân Trân kéo áo khoác, đứng dậy, hành lễ với Ngụy Thư Tĩnh.
"Thịnh tiểu thư không cần đa lễ, đây là việc Ngụy mỗ nên làm." Ngụy Thư Tĩnh nhìn nàng, hỏi, "Nhưng mà, sao Thịnh tiểu thư lại rơi xuống hồ sen?"
Vì sao lại rơi xuống?
"Có lẽ do đứng bên bờ, không cẩn thận trượt chân, nên rơi xuống." Vân Trân trả lời.
"Vậy sao? Bản thân không cẩn thận rơi vào? Vậy vết thương trên cổ Thịnh tiểu thư... Thoạt nhìn giống như bị rắn độc cắn..."
"Rắn độc? Chắc là vậy. Tiểu nữ cũng không chú lắm, có điều, trong nước xuất hiện mấy con rắn hẳn không phải chuyện hiếm lạ."
"Thế sao?" Hỏi xong, Ngụy Thư Tĩnh không nói nữa.
"Thịnh tiểu thư không cần đa lễ, đây là Ngụy người nào đó nên làm."
Nếu ở nơi khác, trong nước xuất hiện một hai con rắn độc, vấn đề quả thật không lớn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nu-thuong-vi-ky-nhat-pham-hoang-quy-phi/987245/chuong-606.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.