Chương trước
Chương sau
Nam nhân kia một khắc trước còn đùa giỡn thiếu nữ, ngay sau đó đã bị người ta đào hai mắt.
"A!"
Gã che hai mắt, quỳ xuống, kêu lên thảm thiết.
Người dưới lầu lập tức bị cảnh tượng này dọa cho ngây người.
"Tiểu cô nương này, nhìn ngươi nhỏ tuổi, thế mà ra tay độc ác như thế!" Đột nhiên, có một đại thúc trung niên nhảy ra, chỉ vào thiếu nữ diện mạo thanh tú kia, nói.
"Đúng thế, thủ đoạn thật sự quá độc ác!"
"Người nọ nói năng lỗ mãng, ngươi giáo huấn một chút là được rồi, hà tất đào hai mắt của người ta?"
"Nói không sai! Quá độc ác!"
Người xung quanh lập tức nghị luận.
Có mấy người hình như đến từ giang hồ mang theo vũ khí xông lên, muốn giáo huấn thiếu nữ trước quầy.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp tới gần đầy bị đánh ngã, trong đó có một người sau khi ngã xuống đất, miệng còn phun ra bọt trắng, cả người run rẩy không ngừng.
Nhất thời, đại đường lặng ngắt như từ, không ai dám tiến lên.
Lầu hai, Triệu Húc nhìn cảnh tượng này, nhíu mày.
Trong mắt Lưu Vân Bạch lộ ra sự hứng thú dạt dào.
Lúc này, đột nhiên có người chỉ vào binh khí trên eo thiếu nữ, hét lớn: "Ma giáo! Là yêu nữ của Ma giáo!"
Dứt lời, mọi người liền nhìn về phía eo của thiếu nữ.
Lúc trước, eo của thiếu nữ bị chậu hoa ngăn cản, bọn họ không nhìn rõ lắm, nhưng thiếu nữ vừa thay đổi vị trí, mọi người liền phát hiện hai thanh loan đao trên eo nàng.
Loan đao.
Trong chốn giang hồ, chỉ có người của Ma giáo thích sử dụng loan đao, cũng rất am hiểu loan đao.
"Miệng ăn nói sạch sẽ một chút!" Thiếu nữ híp mắt liếc nhìn kẻ vừa nói chuyện, "Chúng ta là U Minh giáo, không phải Ma giáo gì cả! Nếu các ngươi còn dám nói bậy câu, cẩn thận ta cắt lưỡi của các ngươi!"
Thiếu nữ nói xong, liền đặt mấy khối bạc vụn ở quầy, sau đó cầm bầu rượu ra ngoài.
Trong lúc đó, không ai dám mở miệng.
Mãi đến khi thiếu nữ rời đi, đại đường vẫn bị bầu không khí khủng bố bao trùm.
"Ma giáo! Người của Ma giáo cũng tới Mạc Lâm thành!"
"Trời ạ! Vậy phải làm sao đây?"
"Sợ cái gì? Người của Ma giáo cho dù lợi hại nhưng nơi này là Mạc Lâm thành, là địa bàn của Nham Nhai sơn trang! Nơi này cũng có nhiều nhân sĩ chính đạo, Ma giáo chắc chắn không dám càn rỡ!"
...
Bên dưới lần nữa bắt đầu nghị luận.
Trên lầu.
"Thật không ngờ người của U Minh giáo cũng có hứng thú với bảo tàng của Thương Vương." Lưu Vân Bạch khẽ cười.
Triệu Húc mặt không cảm xúc uống ngụm trà, nhìn dưới lầu tới xuất thần.
...
Bên này, sau khi thiếu nữ rời khỏi tửu lầu, lập tức chạy về phía xe ngựa dừng ở đối diện.
Rất nhanh, nàng liền nhảy lên trên.
"Cô nương." Tiểu Thu tươi cười, đưa bầu rượu cho người trong xe.
Giờ phút này, bộ dáng ngây thơ hồn nhiên của nàng nào giống kẻ một khắc trước còn tàn nhẫn giơ tay móc mắt người ta?
Vân Trân không nhận lấy, mà sờ sờ cánh mũi, hỏi: "Ngươi động thủ với người ta?"
"Hừ!" Tiểu Thu chu miệng, "Ai bảo đám nam nhân kia chó không đổi được thói ăn phân! Nếu hôm nay Tiểu Thu không giáo huấn gã, sau này chắc chắn sẽ còn tỷ muội khác gặp tai ương! Tiểu Thu chẳng qua vì cứu người mà thôi."
"Đây là lý lẽ của ngươi?"
"Cô nương..." Tiểu Thu nhào tới ôm lấy cánh tay nàng, làm nũng.
"Sau này đừng xúc động như vậy." Vân Trân nói, "Dù sao nơi này là Mạc Lâm thành. Ngươi đừng quên mục đích chúng ta tới đây."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.