Chương trước
Chương sau
"Bổn công tử tha ngươi vô tội." Lưu Vân Bạch nói.
"Nhưng..." Vân Trân nhíu mày.
Lưu Vân Bạch thấy vậy, cất đi ý cười trên mặt: "Chẳng lẽ ngươi cảm thấy bổn công tử không đủ tư cách uống trà ngươi pha sao?"
Vân Trân đương nhiên không cảm thấy Lưu Vân Bạch không có tư cách, nàng chỉ là không muốn pha trà cho hắn mà thôi.
Nhưng hiển nhiên, đáp án này không thể nói.
"Tứ ca hà tất nổi giận? Chỉ là pha trà mà thôi." Lúc này, Triệu Húc nhàn nhạt nói, "Nha hoàn này của đệ xưa nay ngu dốt, trà nghệ cũng không tốt, chỉ sợ pha ra không đạt yêu cầu của Tứ ca. Chi bằng, vẫn là tìm nha hoàn thuần thục khác làm đi."
Triệu Húc đã nói như vậy, người bình thường đều sẽ thay đổi thâm ý, nhưng Lưu Vân Bạch lại khẽ cười một tiếng, đôi mắt đào hoa quen thuộc nhìn Vân Trân, nói: "Không sao, cho dù là độc dược ta cũng uống."
Lời này vừa nói ra, nơi này lập tức an tĩnh.
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của Lưu Vân Bạch, Vân Trân quỳ gối bên cạnh pha trà cho họ.
Triệu Húc và Lưu Vân Bạch ngồi đối diện nhau, không ai nói chuyện.
Nha Sát lặng lẽ đứng trong bóng tối, rất khó khiến người ta cảm nhận được sự tồn tại của nàng.
Vân Trân trước nay không ngờ bốn người họ sẽ ở chung như bây giờ.
Nhưng đây là sự thật, hơn nữa còn đang xảy ra.
"Mời Hi thiếu gia dùng trà, mời thiếu gia dùng trà."
Chờ nước trà nấu xong, Vân Trân lần lượt dâng trà cho Lưu Vân Bạch và Triệu Húc.
Lưu Vân Bạch nhận lấy, uống một ngụm: "Không tồi, A Húc thế mà còn nói tay nghề không tốt, hiện tại ta thật muốn xin đệ nha hoàn này."
Lưu Vân Bạch nói xong, Vân Trân liền liếc nhìn hắn.
Bên cạnh, Triệu Húc cứng đờ. Cố khống chế cảm xúc trong lòng, hắn nói: "Tứ ca đừng đùa nữa."
Lưu Vân Bạch cầm ly trà, ánh mắt đào hoa liễm diễm đánh giá Triệu Húc và Vân Trân một phen, khẽ cười: "Ta đùa thôi, dù sao quân tử không đoạt thứ người ta yêu thích. Hiện tại, ta vẫn còn muốn làm quân tử."
Lưu Vân Bạch luôn biết cách kích thích cảm xúc cửa người khác.
Hắn thấu hiểu lòng người, luôn tìm được chỗ người ta yếu ớt nhất, sau đó tấn công.
Nói xong, hắn vui vẻ cầm ấm trà tự rót cho mình một ly, rồi chậm rãi thưởng thức phản ứng của Vân Trân và Triệu Húc.
"A Húc không cần căng thẳng." Lúc này, Lưu Vân Bạch lại nói, "Thật ra hôm nay ta mời đệ đến đây là vì có muốn chuyện muốn nói rõ với đệ."
"Chuyện gì?" Triệu Húc hỏi.
Lưu Vân Bạch thoáng nhìn qua Vân Trân, ánh mắt cuối cùng dừng ở nơi xa: "Ta vào vương phủ không phải vì vị trí thế tử, cũng không có ý định tranh đoạt cái gì với đệ. Cho nên, đối thủ của đệ không phải ta."
...
Triệu Húc ngồi thêm một lát, liền dẫn Vân Trân rời đi.
Chờ bọn họ đi rồi, Nha Sát mới âm thầm bước ra, khó hiểu mà nhìn Lưu Vân Bạch: "Vì sao chủ nhân lại nói với họ lời này?"
Lưu Vân Bạch nâng tay, một hơi uống cạn ly trà.
"Ngươi không cảm thấy như thế càng thú vị sao?" Lưu Vân Bạch nhướng mày, trong đôi mắt đào hoa lóe lên một tia hàn ý.
Bên kia, Triệu Húc dẫn Vân Trân rời đi.
Triệu Húc mang bộ dáng tâm sự nặng nề.
Vân Trân vài lần muốn mở miệng, do dự không biết có nên nói chuyện của Lưu Vân Bạch với Triệu Húc hay không, nhưng mỗi lần lời đến bên miệng đều nghẹn lại, nói không nên lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.