Chương trước
Chương sau
Vương Tử Anh được vớt lên, cả người ướt đẫm như con gà rớt vào nồi canh.
Liễu Minh Cẩn vẫn ngồi trên thuyền, chỉ vào gã cười to.
Người xung quanh ngày thường cũng không thích Vương Tử Anh kiêu căng ngạo mạn, nhìn bộ dáng gã lúc này, cũng không nhịn được mà cười rộ lên.
Vương Tử Anh tức giận tới đỏ mặt, chỉ vào Liễu Minh Cẩn mắng: "Ngươi chờ đó cho ta!" Dứt lời, gã liền kéo theo cả người ướt đẫm bỏ đi.
"Ngươi chờ đó cho ta, ha ha ha..." Liễu Minh Cẩn cố ý lặp lại.
"Liễu công tử, ngài đúng là quá xấu rồi!"
"Ha ha ha, đúng thế! Ngài không sợ gã quay lại trả thù sao?"
Bên cạnh có người nói.
"Ta mà sợ!" Liễu Minh Cẩn khinh thường, "Gã muốn trả thù, cứ việc tới!"
Mấy người dựa vào thuyền náo loạn một lúc, Triệu Húc thấy bọn họ đã cười qua, lúc ày mới sai người chèo thuyền tới giữa hồ.
Trên đường, bọn họ đi qua một mảng sen lớn.
Thuyền nhỏ hẹp chậm rãi đi qua, giống như chìm trong bức họa tốt đẹp. Cả thế giới đều biến thành đá quý xanh biết, mỹ diệu như vậy, thật sự khiến người ta mê muội.
Tiếng đùa giỡn xung quanh dần ngừng lại, dường như cũng bị cảnh đẹp trước mắt hấp dẫn.
Vân Trân ngồi ở đuôi thuyền, vốn bị Lưu Vân Bạch gọi lên đây mà buồn bực, tâm trạng lúc này cũng giãn ra.
Một cơn gió thổi tới mang theo hương thơm của lá sen.
Vân Trân khẽ cười.
Cho dù kiếp trước, nàng được đi rất nhiều nơi, nhưng tâm trạng lúc này cũng là độc nhất vô nhị.
"Đẹp thật."
Lúc này, tiếng của Lưu Vân Bạch từ bên cạnh truyền tới.
Vân Trân quay đầu, phát hiện hắn đã ngồi bên cạnh nàng, nhìn nàng.
Thấy nàng nhìn qua, Lưu Vân Bạch chớp mắt, đôi mắt đào hoa kia cho dù là cảnh tượng yên lặng này cũng không thể lấn át.
"Tại sao ngài lại tới kinh thành?"
Vân Trân không nhịn được mà hỏi.
"Ngươi đúng là mất hứng." Lưu Vân Bạch khẽ cười, "Vì sao ta lại tới đây sao? Không phải vì phụ thân ta được thăng chức Lại Bộ Thị Lang à?"
Sắc mặt Vân Trân không hề thay đổi: "Ngài vì sao phải tiếp cận Ninh Vương phủ?"
"Vấn đề này của ngươi lại càng kỳ quái."
Vân Trân nhìn hắn chằm chằm một lát, quay đầu, không nói nữa.
...
Cách đó không xa, Triệu Húc và chủ tớ Tô Thanh Loan ngồi cùng một thuyền.
"Biểu ca, biểu ca?"
Tô Thanh Loan gọi hắn mấy lần, thế mà phát hiện hắn đang ngẩn người, liền theo ánh mắt hắn nhìn ra, phát hiện hắn đang nhìn về hướng của Vân Trân, trên gương mặt nhu mỹ lập tức trở nên phức tạp.
"Biểu ca!"
Lần này, Tô Thanh Loan lại gọi một tiếng, Triệu Húc cuối cùng cũng nghe thấy, quay đầu nhìn nàng dò hỏi.
"Biểu ca nói xem, hạ lễ hôm nay Thanh Loan thay Tô gia tặng vương gia, vương gia có thích không?"
"Lễ vật ngoại công đã chọn, hẳn là không sai." Triệu Húc khách khí nói.
"Vậy biểu ca thích gì?" Tô Thanh Loan vò khăn lụa trong tay, hỏi, "Muội nghe cô mẫu nói sinh thần của biểu ca cũng sắp đến, cho nên muốn hỏi biểu ca trước, để tránh đến lúc đó thất lễ."
"Lễ vật của Thanh Loan muội muội, đương nhiên sẽ không thất lễ."
Nói xong, Triệu Húc lại không nhịn được mà nhìn về phía Vân Trân.
Đúng vậy, sắp đến sinh thần của hắn rồi.
Không biết năm nay có thể đòi lễ vật với Vân Trân không?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.