Chương trước
Chương sau
"Sao Triệu sư đệ lại ở đây?" Lưu Vân Bạch không trả lời, mà hỏi lại.
"Nghe nói bên này có hồ sen, Triệu huynh dẫn chúng ta tới xem." Lúc này có người nói.
"Du hồ ngắm sen sao?" Lưu Vân Bạch khẽ cười, "Thật trùng hợp, chúng ta cũng muốn du hồ"
"Vậy Lưu công tử, cùng đi đi."
"Đúng vậy, đúng vậy! Người đông càng náo nhiệt!"
...
Lưu Vân Bạch vừa dứt lời, liền có một đám thiếu nữ bị nụ cười của hắn câu lấy, vội nói.
Mà những người khác cũng ít nhiều nghe nói Lưu Vân Bạch đã từng ở chùa Kỳ Sơn cứu Ninh Vương một mạng, Ninh Vương rất thích hắn.
Khó có cơ hội tụ tập bên nhau, bọn họ đương nhiên sẽ không buông tha như vậy.
"Lưu sư huynh, A Tĩnh, vậy cùng đi đi." Triệu Húc không nhìn Vân Trân nữa, lên tiếng.
"Được thôi." Lưu Vân Bạch cười đáp.
Ngụy Thư Tĩnh nhấp môi, không nói gì.
"Lưu công tử, ngày thường ngài thích đi đâu? Nếu cùng sở thích, vừa lúc chúng ta có thể tụ hợp."
"Ngọc Dao biểu muội, để biểu ca chỉnh lại góc váy cho muội."
"Liễu công tử, huynh thích hoa gì?"
"Tô muội muội, ngưng chi cao trước đó muội nói..."
...
Cứ như vậy, đám người đến bên bờ hồ.
Vân Trân đi phía sau cùng, chỉ cảm thấy mệt mỏi.
Vốn dĩ chỉ muốn đi dạo cùng Ngụy Thư Tĩnh một chút, kết quả gặp phải tai họa Lưu Vân Bạch này, như thế cũng thôi đi, hiện tại còn đụng phải một đám người.
Nàng có chút muốn về Thính Tuyết Hiên.
"Nếu không muốn đi, ta có thể cùng muội trở về."
Lúc này, Ngụy Thư Tĩnh lên tiếng.
Vân Trân ngẩng đầu nhìn đám người phía trước, thở dài, lắc đầu.
Vẫn là thôi đi.
Vừa rồi Triệu Húc và Triệu Ngọc Dao rõ ràng nhìn thấy nàng, tuy không nói gì, nhưng vạn nhất đến lúc đó tìm người, phát hiện không thấy nàng đâu, chỉ sợ lại rước lấy phiền phức khác.
...
Rất nhanh, bọn họ đã tới bên hồ.
Trước đó Triệu Húc đã phân phó xuống.
Cho nên khi bọn họ tới nơi, hạ nhân đã chuẩn bị xong thuyền du hồ. Tốp ba tốp năm lên thuyền, chuẩn bị ngắm sen.
"Ngươi, qua đây!"
Vân Trân đang muốn nhân lúc không ai chú ý lên thuyền của Ngụy Thư Tĩnh, kết quả nàng vừa muốn đi qua, liền thấy Lưu Vân Bạch ngồi trên thuyền vẫy tay với mình.
Người xung quanh nghe thấy, đều nhìn về phía nàng.
Vân Trân dù muốn tránh, hiển nhiên đã không kịp rồi.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể kìm nén cảm xúc trong lòng, nhấc chân đi về phía Lưu Vân Bạch.
Mà ở nơi khác, đã có một đôi huynh muội chủ động lên thuyền của Ngụy Thư Tĩnh.
Vân Trân nhân lúc không ai chú ý, trừng mắt nhìn Lưu Vân Bạch một cái.
Ai ngờ, Lưu Vân Bạch lại chớp mắt với nàng, thái độ vô cùng kiêu ngạo.
...
Rất nhanh, mọi người đều đã lên thuyền.
Lưu Vân Bạch dẫn theo Vân Trân, độc chiếm một thuyền.
Ngụy Thư Tĩnh cùng một đôi huynh muội ngồi một thuyền.
Trên thuyền của Triệu Húc là Tô Thanh Loan vẻ mặt thẹn thùng cùng nha hoàn của nàng ta Hỉ Nhi.
Triệu Ngọc Dao cảm thấy mỹ mãn mà được ngồi cùng Liễu Minh Cẩn. Đáng tiếc, trên thuyền ngoại trừ Liễu Minh Cẩn, còn có tiểu bá vương Vương Tử Anh.
Hai người vốn nhìn nhau không thuận mắt ngồi cùng nhau, chú định thuyền này sẽ không thái bình.
Quả nhiên, thuyền mới rời bờ, liền nghe "Bùm" một tiếng, Vương Tử Anh rơi xuống nước.
"Ha ha ha ha..."
Liễu Minh Cẩn chống mép thuyền nhìn Vương Tử Anh trong nước, ôm bụng cười to.
Triệu Húc tuy rằng không thích Vương Tử Anh, nhưng dù sao hôm nay gã cũng là khách của vương phủ, vì thế hắn đứng dậy, chỉ huy nha hoàn trên bờ nhảy xuống cứu người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.