Chương trước
Chương sau
Thời điểm đám người Cổ Tát Hổ mở được cửa mật thất, vừa muốn đi vào, liền bị trùng độc dọa sợ.
"U u..."
"U u..."
Lúc này, tiếng sáo ngắn ngủi từ bên đầu bên kia mật đạo truyền tới.
"Tiểu khả ái" dưới đất như được giải phóng, một tổ ong lập tức ập về phía người đối diện.
"A..."
"Cứu mạng!"
"Đi mau! Tránh ra!"
Theo sát, trong mật thất truyền tới tiếng thét chói tai của người Cổ Tát.
Mà cùng thời gian, Tô trắc phi dẫn người rời khỏi mật thất, tránh khỏi người Cổ Tát, ra khỏi sơn trang. Bởi vì trước cửa sơn trang vẫn bị người Cổ Tát canh giữ, cho nên bọn họ không thể không chạy bằng cửa sau. Vừa ra ngoài, bọn họ một khắc cũng không dám dừng lại mà chạy ra sau núi. Chỉ cần chạy vào rừng, chia nhau đi, sẽ rất khó bị người Cổ Tát bắt được.
"Bên kia có người!"
"Ai ở bên đó?"
Nhưng bọn họ còn chưa chạy xa liền bị người Cổ Tát phát hiện.
"Hình như có người!"
"Lập tức trở về thông báo với sát mục và Trang tiên sinh!"
Lập tức, có người hét lớn.
...
Mà lúc này, đám người Cổ Tát Hổ đang bị Vân Trân giữ chân, ở lại mật thất dây dưa cùng "nhóm tiểu khả ái".
Vì trước đó không chuẩn bị, đám người bên này thương vong không ít. Cổ Tát Hổ cũng vì vậy mà bị chọc giận, mặt đầy lệ khí.
"Mẹ nó!"
Nghe thuộc hạ lần nữa bẩm báo, Cổ Tát Hổ tức giận tới đá chân ghế bên cạnh.
"Sát mục, trước đừng hoảng hốt, ta có một kế." Đúng lúc này, Trang tiên sinh vuốt râu, đứng ra nói, "Mật đạo bên dưới không có thông gió, không bằng chúng ta như vậy... Còn như vậy..."
"Ha ha ha, ý kiến hay! Ý kiến hay!" Cổ Tát Hổ nghe xong, cao hứng vỗ tay, "Người đâu, chuẩn bị củi lửa!"
Bỗng, cấp dưới bên ngoài tới báo, nói phát hiện có người chạy ra từ cửa sau, trong đó có hai kẻ rất giống Cổ Tát Cưu và hộ vệ bên cạnh gã.
Cổ Tát Cưu nghe vậy, lập tức cầm đại đao muốn đuổi theo.
Mà ngay lúc này, người vừa được phái đi đã ôm củi lửa quay lại.
Trước đó Cổ Tát Hổ bị "tiểu khả ái" dọa tới tè ra quần, lòng còn nghẹn khuất, thấy củi lửa đã có liền để lại một đám người, dựa theo kế hoạch dùng lửa tấn công, còn lại theo gã ra sau núi đuổi bắt Cổ Tát Cưu.
Tôn Thúy Châu tránh ở một góc, nghe thế, trên mặt lộ ra nụ cười hưng phấn đến điên cuồng.
...
Bùm bùm.
Mật đạo, lửa lớn bùng lên.
Vân Trân người đầy mồ hôi đỡ vách tường, nhìn lửa lớn cùng khói đặc tới gần.
Qua lâu như vậy, người của Thanh Lương sơn trang hẳn đã chạy đi. Mà sứ mệnh của nàng cũng hoàn thành.
Vân Trân nhìn khói đen dày đặc kia, cầm sáo nhỏ thổi một tiếng, đám "tiểu khả ái" dưới đất nhanh chóng bò sát lại gần nàng. Một khắc Vân Trân cũng không dừng lại, xoay người chạy ra ngoài.
Nàng xuyên qua cánh cửa kia, đi vào gian mật thất quen thuộc.
Nhưng, ngay thời điểm nàng chuẩn bị mở cửa, lại phát hiện cánh cửa mật thất không biết từ khi nào đã bị lấp kín từ bên ngoài.
Gương mặt vốn còn bình tĩnh lập tức lộ sự kinh hoảng.
Loảng xoảng.
Vân Trân lại dùng sức đẩy, phát hiện bên ngoài thật sự đã bị chặn.
Tại sao lại như vậy?
Trong nháy mắt, trong đầu Vân Trân hiện lên rất nhiều khả năng, nhưng đến cuối cùng đều hóa thành hư không.
Khói đặc sặc người tới gần, "nhóm tiểu khả ái" dưới chân gấp đến độ bao quanh, mà cánh cửa trung gian kia lại không có cách nào đóng lại từ mật thất bên này.
Chẳng lẽ, hôm nay nàng phải bỏ mạng ở đây sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.