Chương trước
Chương sau
Vốn vì một câu "Ba ngày nữa sẽ có viện quân" mà thả lỏng, giờ phút này, mọi người lại vì một câu "Phát hiện cửa mật thất" ở bên trên mà căng thẳng.
"Ha ha ha ha..." Cổ Tát Hổ cười to, "Người đâu, mau phá cửa!"
Dứt lời, bên trên liền truyền tới tiếng "Bịch bịch", bắt đầu có người phá cửa. Mỗi một tiếng như nện vào tim của mọi người.
Nếu còn tiếp tục, cánh cửa kia sẽ không kiên trì nổi.
Nghĩ vậy, Vân Trân quay đầu nhìn Tô trắc phi.
Tô trắc phi luôn không thích đặt bản thân vào cảnh nguy hiểm, nếu bà ta đã dám dẫn mọi người trốn vào đây, vậy khẳng định còn có cách khác.
Quả nhiên, Tô trắc phi mở tiếp cánh cửa dẫn tới mật thất khác, cánh cửa kia dẫn tới một đường hầm tối tăm.
"Đi!" Nói xong, Tô trắc phi dẫn đầu vào trong.
Vân Trân theo sau, người khác thấy thế cũng hoảng loạn đuổi kịp.
...
Đường hầm rất dài, tiếng phá cửa trên đỉnh đầu xa dần.
Không biết qua bao lâu, phía trước lại xuất hiện một mật thất làm từ đá. Thạch thất này thoạt nhìn u ám ẩm ướt. Tô trắc phi cầm lấy đèn dầu trong tay Bích Diên, dừng trước vách tường.
Bà ta nhìn thoáng qua Vân Trân.
Vân Trân ngây ra một lúc, đi qua.
Lúc này, Tô trắc phi nâng tay, ấn vài cái vào vách tường. Vách tường như cơ quan trong phim chậm rãi dịch chuyển, thối lui. Rất nhanh, trước mặt bọn họ xuất hiện một con đường nhỏ hẹp.
Người phía sau đều cả kinh.
Nhưng thời điểm Vân Trân nhìn rõ tòa nhà đối diện, cả người lại cứng đờ.
Đây còn không phải là gian mật thất mỗi tháng nàng đều tới sao?
Thì ra...
Thì ra lúc trước, Triệu Húc đứng ở vị trí hiện tại của nàng, xuyên qua lỗ nhỏ trên cơ quan nhìn nang làm thế nào "tra tấn" Tôn Thúy Nga.
"Đi thôi! Thả chúng ra!" Tô trắc phi gia một cây sáo nhỏ cho Vân Trân.
Vân Trân nhận lấy, muốn cười, có điều, vẫn khống chế được.
Nàng không phải sớm đã biết Tô trắc phi vô tình sao?
Hiện tại để nàng ở đây, thật ra là lựa chọn tốt nhất.
Vân Trân lui sang một bên, nhường đường.
Tô trắc phi dẫn đầu đi vào.
Những người khác thấy vậy có chút không rõ, nhưng cuối cùng vẫn vào trong cùng Tô trắc phi.
"Trân Nhi, ngươi không đi sao?" Người đã vào gần hết, Quả Nhi đứng bên cạnh hỏi Vân Trân vẫn không nhúc nhích.
Vân Trân khẽ cười: "Ta còn việc phải làm, ngươi cùng nương nương và mọi người ra ngoài trước đi."
"Nhưng..."
"Mau đi đi! Bằng không người Cổ Tát sẽ đuổi tới." Vân Trân vỗ lưng nàng ấy.
Quả Nhi đi rồi, Vân Trân cảm nhận được có ánh mắt nhìn mình chằm chằm. Nàng quay đầu, thấy Cổ Tát Cưu vẫn không nhúc nhích, ngày thường đôi mắt kia tùy ý kiêu ngạo, giờ phút này lại chứa đầy phức tạp cùng khó nhịn.
"Sát mục Cổ Tát, ngài bắt buộc phải đi." Bích Diên nói.
Lúc này, Cổ Tát Cưu đột nhiên đi nhanh tới ôm chặt Vân Trân. Ngay lúc nàng còn chìm trong kinh ngạc, bên tai truyền tới giọng nói hung tợn của Cổ Tát Cưu: "Sống sót cho ta!"
Dứt lời, gã buông nàng ra, nhanh chóng vào trong.
Bích Diên là người cuối cùng rời đi.
"Bảo trọng."
...
Sau khi tất cả đều rời khỏi, Vân Trân xoay người đi vào mật thất, mở cái bình giấu "tiểu khả ái" ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.