Vân Vụ nắm cây trâm đầy máu nhắm vào hướng Lý Tranh, thở dốc nói, "Tam hoàng tử điện hạ, ngươi mà còn đi về phía trước bước nào, ta không ngại cho ngươi thanh tỉnh một chút"
Lúc này thân thể Vân Vụ cũng rất là khó chịu, nhưng nhìn bộ dạng lang tính bộc phát của tam hoàng tử không thể không cảnh giác. Lúc nàng có chút mê loạn vừa rồi, nàng đã lấy cây trâm trên đầu hung hăng đâm vào cánh tay mình.
"Ngươi cần gì làm khó dễ mình như vậy?" Lý Tranh thấy Vân Vụ nguyện ý làm mình bị thương cũng không muốn phát sinh quan hệ với hắn, nội tâm có chút rung động, cố nén hứng thú không tiến lại gần nàng thêm chút nào nữa
"Làm nữ nhân bản điện có gì không tốt? Nếu như ngươi nguyện ý, bản điện nguyện vì ngươi làm sạch Mộng Các điện, như thế nào?" Những lời này có một lần hắn nói với Thư Nghiên lúc đùa giỡn, hiện thời chẳng biết tại sao hắn lại thật tâm khi nói ra lời này
"Nãi nãi cái chân ngươi, khi dễ ta à?" Vân Vụ nghiến răng nghiến lợi nói, "Ngươi, Ngươi.... lui về sau"
Lý Tranh không khỏi cười ha hả, hắn nghe lời dựa vào phía sau, nằm ở trên băng, có thể làm cho dược tính của hắn giảm bớt được một chút, nhưng hình như hắn sai rồi, giống như càng lạnh, dược tính lại càng mạnh hơn.
"Ngươi... Ngươi xác định không có viết lá thư này cho bản điện?"
Hai mắt Vân Vụ trợn ngược, từ từ nói, "Tam hoàng tử điện hạ, ta nhấn mạnh lại lần cuối cùng, mặc dù toàn bộ cung nữ trong cung cũng đều muốn làm nữ nhân của ngươi, nhưng ta thì không"
Hắn vô lực nhìn nàng, lại chẳng biết vì sao trong lòng có chút ghen tuông, nàng cứ như vậy không muốn làm nữ nhân của mình sao? Đột nhiên hắn không nhịn được lửa giận, nàng càng không muốn thì hắn lại càng muốn.
"Ngươi muốn làm gì? Không cho phép ngươi tới đây..." Vân Vụ hô to, vội vàng đứng dậy giơ cây trâm lên uy hiếp nói, "Ngươi đừng tưởng ta không dám"
Lý Tranh vẫn giống như mãnh thú nhào tới, Vân Vụ kinh hãi kêu một tiếng, nhắm hai mắt lại đâm vào, Lý Tranh kêu lên đau đớn, nàng vội vã mở mắt vừa lui về phía sau vừa nhìn, cây trâm quẹt lồng ngực hắn, mơ hồ chảy ra vết máu
Giờ phút này Vân Vụ cảm thấy toàn thân nóng lên, ý thức được dược trong cơ thể mình phát tác, làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng tuyệt đối không thể ngã xuống....
Đột nhiên cửa phịch một tiếng mở ra, Vân Vụ híp mắt thấy Lý Ngọc một bộ áo trắng vội vàng chạy đến, nàng được cứu rồi....
Lúc Lý Ngọc ôm Vân Vụ đi ra khỏi Thượng Thực cục, rất nhiều cung nhân trừng to mắt không thể tin, cung nữ nằm trong lòng lục hoàng tử điện hạ lại giở trò với hắn, thậm chí còn ôm chặt cổ hắn
Lý Ngọc quả thực không chịu nổi, còn tưởng rằng nàng chỉ đơn giản bị người quăng vào phòng, lại không biết hầm băng lại còn có Lý Tranh, ngực còn bị thương, lại thấy cánh tay Vân Vụ đầy máu thấm cả ra ngoài xiêm y, lúc này hắn mới phát giác được hương vị mê tình tán tràn ngập.
Nếu để hắn tra được là ai làm, chắc chắn hắn sẽ không buông tha cho người này, Vân Vụ làm cánh tay mình bị thương để bảo trì thanh tỉnh vì không muốn để trong sạch của mình bị người khác chiếm đoạt. Hành động như vậy, làm cho tâm hắn giống như đang rỉ máu
Từ khi ôm nàng trở lại Thanh U điện, nàng một đường hôn hắn, cổ hắn man mát lành lạnh, nhưng cảm giác toàn thân nóng lên. Trong lòng hắn có chút hơi cáu, nếu trước mắt nàng là Nạp Lan Lạc, nàng sẽ như thế nào? Hoặc nói nếu bất luận ai đến cứu nàng, nàng đều ôm hôn người khác à?
Nhưng niệm tình giờ phút này nàng bị dược khống chế, không tính toán với nàng.
Lý Ngọc đặt nàng trên giường, muốn bứt ra khỏi, kết quả bị hai chân nàng cuốn chặt lấy eo, còn rên rỉ nói, "Điện hạ, cứu ta, cứu ta, nóng quá...."
Lý Ngọc không đành lòng cự tuyệt, liền cúi đầu ngậm lấy môi nàng, lưỡi nàng cuốn tới, nhảy múa cùng lưỡi hắn, nàng xúc động cởi bỏ thắt lưng của hắn, đụng đến cánh tay kiên cố của hắn. Hắn bị nàng làm cho đầu óc choáng váng, lại quên ngăn lại, cũng trút đi hai phần ba xiêm y của nàng.
"Vân Vụ..." Hắn khàn khàn hô, "Ta có thể cứ như vậy muốn nàng được không?"
Vân Vụ ân cần cắn bộ ngực hắn, hừ nhẹ một tiếng, làm cho đầu óc Lý Ngọc ngày càng nóng, liều lĩnh tháo đi yếm của nàng, giờ phút này hai người mới thẳng thắn lõa lồ
Hắn lại đột nhiên nhớ tới lúc hắn giải độc cho nàng, cùng nàng ngâm trong dược trì, đó cũng là lúc trần truồng, nhưng cũng chưa từng phát sinh qua ý nghĩ muốn nàng, hiện thời thấy nàng thẹn thùng trằn trọc dưới người hắn, lại có một màn tốt đẹp như thế.
Hai tay hắn vuốt ve thân thể của nàng, cúi đầu hôn lên chỗ mềm mại, nàng nhẹ rên rỉ một tiếng, làm cho hắn muốn nhanh chóng xâm nhập
"Vân Vụ, gọi ta, gọi tên ta...."
"Điện hạ...."
"Không phải cái này..."
"Lạc... Lạc...."
Lý Ngọc mừng rỡ cười cười, đúng vậy, hắn là Nạp Lan Lạc, là Lạc của nàng, hắn ngậm lấy môi nàng, đang lúc thời điểm nguy cấp, đột nhiên nghe tiếng vang thật lớn, giường....
Lý Ngọc âm thầm cắn răng, giường chết tiệt, sớm không sập, muộn không sập, hết lần này đến lần khác không sập, chọn lúc hai người sắp phát sinh quan hệ lại sập. "Điện hạ... Nóng quá.... Thật khó chịu a...."
Giờ phút này trong phòng truyền ra tiếng Âu Dương Hách Thanh, "Thuốc này tên là Ba ngày không xuống giường, ha ha... Người trúng loại thuốc này, nếu không thực hiện vợ chồng chi lễ, chắc chắn huyết mạch phình to mà chết. Nhưng... Bọn họ không giải được, ta có thể"
Lý Ngọc hừ lạnh một tiếng, "Ngươi vào khi nào?"
"Quan trọng không phải là ta tiến vào khi nào, mà là ngươi xác định lấy thân phận bây giờ của ngươi mà muốn nàng? Người nàng yêu là Nạp Lan Lạc, mà bây giờ ngươi là Lý Ngọc, nếu ngươi muốn thì sau này nàng làm sao đối mặt với Nạp Lan Lạc?" Âu Dương Hách Thanh nói lời cảnh tỉnh, trong nháy mắt Lý Ngọc thanh tỉnh, đúng vậy, nếu hôm nay hắn muốn nàng, nàng cũng không biết hắn là ai, về sau chắc chắn sẽ trốn tránh Nạp Lan Lạc vĩnh viễn.
Lý Ngọc gầm nhẹ nói, "Ném thuốc qua đây"
Âu Dương Hách Thanh lại bĩu môi, "Giải dược chính là bản thân ngươi..."
"Âu Dương Hách Thanh, ngươi dám đùa gia?"
"Ta vẫn chưa nói hết. Giải dược chính là máu của ngươi!" Âu Dương Hách Thanh hoàn toàn tức giận nói
Giờ Lý Ngọc mới hiểu ra, từ nhỏ hắn luyện võ, tự đoạn kinh mạch, lúc ấy mỗi ngày đều ngâm mình trong dược trì Thiên Sơn tuyết liên, từ đó về sau, cơ thể hắn liền thay đổi bách độc bất xâm
Thân thể mềm mại vẫn còn ma sát dưới thân thể hắn không ngừng, hắn cố nén dục hỏa cắn ngón tay mình, đưa máu vào trong miệng nàng, kết quả một lúc lâu sau dược hiệu liền phát tác, nàng mê mẩn mơ màng ngủ thiếp đi
Lý Ngọc lau mồ hôi trên trán nàng, hôn khẽ trên môi nàng, tiếc nuối nói: "Thiếu chút nữa có được nàng rồi"
********
Sáng sớm ngày thứ hai Vân Vụ tỉnh lại, nàng mở mắt ra liền thấy dung nhan phóng đại của Nạp Lan Lạc đang ngủ say, nàng có chút giật mình, vậy mà mình để cho hắn ôm trong ngực ngủ nguyên một đêm?
Nàng nhớ lúc ấy người cứu nàng ra ngoài là Lý Ngọc, vì sao về sau lại không có ấn tượng gì, lại chạy đến trên giường Nạp Lan Lạc? Thấy hắn vẫn đeo mặt nạ bạch ngọc như cũ ôm chặt eo của mình. Nàng đột nhiên phát hiện một việc rất mất mặt
Hai bọn người tương đối lõa lồ, khắp người hắn đều là vết hôn biểu thị ngày hôm qua nàng có hơi điên cuồng, mà nàng.. nàng cúi đầu nhìn lại, dưới cổ mình lại là những mảng xanh tím, so với hắn cũng không khá hơn bao nhiêu. Chẳng lẽ hôm qua bọn họ....
Vân Vụ cả nghĩ cũng không dám nghĩ, ai có thể nói cho nàng biết hôm qua đã xảy ra chuyện gì không a?
"Nàng hôm qua chiếm lấy gia, về sau nhớ phải chịu trách nhiệm với gia" Nạp Lan Lạc đột nhiên mở miệng nói
"Thế tử điện hạ, hôm qua... ta...."
"Thế nào? Vẫn còn hài lòng gia sao?" Hắn cười như không cười nói
Vân Vụ vội vàng bỏ hắn một bên, ở đâu còn lo lắng hắn nhìn thấy thân thể mình, lập tức mặt quần áo, xẹt chạy mất.
Nạp Lan Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nhớ rõ phải chịu trách nhiệm với gia a"
Vân Vụ nghe được câu này lại càng bị hù dọa, không nói hai lời chạy ra khỏi Dương Quang điện.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]