"Xuỵt, tiểu lục tử, chậm một chút, chậm lại một chút..." Vân Vụ rón ra rón rén chỉ đạo nói.
Tuy đã sớm biết hắn là Lục hoàng tử, nhưng hắn thường xuyên mặc trang phục thái giám trở thành tiểu lục tử, nếu không phải là đi bắt kẻ thông dâm một mình nàng có chút sợ hãi, thì nàng cũng sẽ không muốn lôi kéo hắn đến nơi này nhìn ca ca hắn yêu đương vụng trộm đâu.
Lý Ngọc ha ha cười nói, "Vì sao mỗi lần đi bắt kẻ thông dâm đều lôi kéo ta theo?"
"Một mình ta sợ tối" Vân Vụ thẳng thắn nói, "Hơn nữa, lần trước cũng kéo ngươi đi, không phải là có kinh nghiệm hơn sao?"
Khóe miệng Lý Ngọc rụt rụt, "Như vậy cũng được hả?"
"Xuỵt, đừng nói nữa" Vân Vụ gầm nhẹ, "Thái tử ra kìa"
Vân Vụ một phát bắt được tay Lý Ngọc, vụng trộm kéo hắn đi phía sau Lý Cẩm, thấy hắn không mang theo hộ vệ tùy thân, hơn nữa còn lén la lén lút nhìn xung quanh, nhất định chính là điềm báo yêu đương vụng trộm a.
Khóe miệng Lý Ngọc khẽ nhếch, tràn đầy vui vẻ, tùy ý để nàng lôi kéo tay hắn đi lên phía trước.
Sau khi hai người theo Lý Cẩm đi vào một cung điện bỏ hoang, trong nháy mắt liền hiểu, đây là chỗ yêu đương vụng trộm a. Hai người vụng trộm lẻn vào, tìm một chỗ ẩn thân, không để người khác dễ phát giác.
Quả nhiên, Doãn mỹ nhân ăn mặc vô cùng lẳng lơ, vai lõa lồ quăng mị nhãn về phía Lý Cẩm, chỉ thấy Lý Cẩm ôm ngang lấy Doãn mỹ nhân, liền nhắm chuẩn xác môi nàng mà hôn xuống.
Lý Cẩm dẫn nàng đến trên giường, dùng màn lụa ngang chặn cảnh xuân nồng mật ý, Vân Vụ cùng Lý Ngọc chỉ nghe được âm thanh giường phát ra kẽo kẹt, còn có tiếng rên rỉ hoan ái của hai người.
Vân Vụ rất là tức giận, Lý Cẩm rõ ràng thích Thư Nghiên, vì sao còn có thể cam nguyện làm chuyện như vậy với nữ tử khác? Mà Thư Nghiên đối với Lý Cẩm đã sớm yêu đến tận xương tủy, nếu để cho nàng thấy một màn như vậy, sự là cực kỳ bi thương.
Sau khi đi ra khỏi cung điện bỏ hoang, Vân Vụ không nói một lời nào, ngược lại Lý Ngọc tựa hồ ngộ ra đến cài gì, "Ngươi chính là sợ cái này sao?"
"A?"
Lý Ngọc cười nhạt một tiếng, "Ngươi sợ Nạp Lan Lạc thân bất do kỷ như vậy giống Lý Cẩm?"
"Lục hoàng tử điện hạ tôn quý, vì sao ta cảm thấy cái gì ngươi cũng biết vậy? Ngươi có thể ngốc một chút có được hay không? Không cần phải đoán tâm tư của ta đúng như vậy chứ!" Vân Vụ buồn cười hỏi
"Thái tử là huynh trưởng của ta, chuyện của hắn sao ta lại không biết?" Lý Ngọc thở dài nói, "Ngươi cho rằng Nạp Lan Lac sẽ giống như thái tử bị người khác bức hiếp à?"
"Mặc dù hắn còn thâm tàng bất lộ hơn cả thái tử thì ta và hắn cũng không thể đến với nhau được"
"Vì sao?"
Vân Vụ cười khổ, "Ta có lý do bất đắc dĩ"
*******
Ngày kế, Vân Vụ quyết định đi tìm Thư Nghiên, để nói rõ ràng mọi việc với nàng, mặc dù Lý Cẩm thích nàng, nhưng hắn cùng Doãn mỹ nhân làm chuyện đó, sao có thể gọi là bức hiếp? Nếu bản thân hắn tâm bất cam tình bất nguyện, Doãn mỹ nhân có thể giết hắn sao?
Khi nàng bước vào một góc Đông cung liền chứng kiến được một màn như vậy...
Lý Cẩm nắm lấy tay Thư Nghiên thâm tình nói, "Thư Nghiên, vì sao ngươi lại cự tuyệt cô nữa?"
"Điện hạ, nô tỳ mặc dù chỉ là một tiểu cung nữ, nhưng cũng không muốn leo lên cành cây cao, trở thành cung nữ thị tẩm của điện hạ, nô tỳ tình nguyện làm một cung nữ cấp thấp, cũng không muốn trở thành một nữ nhân trong phần đông nữ nhân hầu hạ điện hạ"
"Thân phận của cô phải là như vậy, ngươi lại có thể làm thế nào? Ngươi và cô hai bên tình nguyện, cần gì phải quan tâm đến những nữ nhân này?" Lý Cẩm nói thẳng.
Thư Nghiên hừ nhẹ một tiếng, đơn giản châm chọc nói, "Đúng rồi, nữ nhân của điện hạ đếm không xuể, cần gì phải quan tâm đến một nô tỳ? Hai bên tình nguyện thì như thế nào? Điều nô tỳ muốn, điện hạ cho không được, nô tỳ cũng muốn không nổi, thôi thì để nô tỳ đem tình yêu của điện hạ chôn giấu dưới đáy lòng đi"
Nàng rút tay ra khỏi tay Lý Cẩm, thi lễ với hắn nói, "Nô tỳ cáo lui!"
Vân Vụ thấy điệu bộ này của hắn, rõ ràng là tâm hoa đại củ cải, còn đang băn khoăn đến khối thịt béo Thư Nghiên đây, nàng quyết định, đợi đến khi Lý Cẩm yêu đương vụng trộm cùng Doãn mỹ nhân, nàng nhất định mang Thư Nghiên đi bắt kẻ thông dâm, tốt nhất là đem tình yêu của Thư Nghiên đối với hắn hoàn toàn mai táng hết.
Thư Nghiên vẫn như cũ ngồi xổm bên cạnh hồ sen, lòng nàng đang rỉ máu, trong mắt rưng rưng, một bộ dạng làm rung động lòng người, làm cho người ta nhịn không được phải thương tiếc nàng, đột nhiên có người ngồi xổm xuống bên cạnh đưa cho nàng một chiếc khăn, cũng nhẹ giọng nói, "Lau đi"
Thư Nghiên nghiêng đầu nhìn hắn một cái, tiếp nhận khăn, thấp giọng nói, "Có phải rất khó coi không?"
Trương Thỉ lắc lắc đầu, "Ngươi là cô nương đẹp nhất mà ta từng thấy, ngay cả khi khóc cũng rất đẹp"
Thư Nghiên đột nhiên bị hắn chọc cười, "Trương tổng quan cũng rất biết nói chuyện"
"Ta chỉ nói thật thôi" Thường ngày Trương Thỉ luôn nghiêm túc thận trọng, mặt lúc nào cũng nghiêm, nói chuyện có chút lạnh lẽo, Thư Nghiên chưa bao giờ thấy qua hắn quan tâm người khác, ngược lại có chút thụ sủng nhược kinh.
"Ta biết rõ ngươi nhất thời cũng khó quên thái tử, nhưng nếu ngươi không muốn đến với hắn, vẫn là mau chóng quên thôi, nếu không, chỉ có mình là khổ" Trương Thỉ an ủi, Thư Nghiên yên lặng gật gật đầu, nàng nắm khăn trong tay, "Khăn bị ta làm dơ rồi, chờ sau khi ta giặt sạch sẽ trả cho ngươi, được không?"
Trương Thỉ bình tĩnh cười, gật gật đầu. Không cười thì thôi, nhưng vì chưa bao giờ thấy qua khuôn mặt tươi cười của Trương Thỉ, làm nàng nhịn không được mà ngây người, bộ dạng hắn cười rộ lên rất đẹp mắt, làm cho người ta có cảm giác rất thoải mái
"Trương tổng quan, về sau ngươi có thể cười nhiều một chút, bởi vì bộ dạng này của ngươi, thật sự rất đẹp mắt" Thư Nghiên tán dương.
Thân thể Trương Thỉ cứng đờ, sau một lúc chậm rãi nói, "Được"
*********
"Người đâu, thả ta ra ngoài a, có ai không..."
Vân Vụ đứng trong hầm băng tại Thượng Thực cục la to, đúng là đã qua lâu như vậy, vẫn không có người tới đây.
Vừa mới không lâu, nàng nhìn thấy Trịnh Sở Sở, nhớ tới hôm đó chuyện làm hồng nương cho nàng cùng lục hoàng tử bị nàng hiểu lầm, muốn giải thích một phen, liền vội vã đuổi tới, ai ngờ chạy tới nơi thì lại không thấy bóng dáng của nàng đâu, đầu óc lại đau nhói liền hôn mê bất tỉnh chờ đến khi nàng tỉnh dậy liền phát hiện mình đang ở trong hầm băng
Hoàn hảo đã bắt đầu mùa đông, trên người nàng mặc cũng nhiều, chỉ là ở chỗ này lâu cũng không phải là biện pháp, hô nửa ngày cũng không có người để ý tới, chẳng lẽ muốn mình đông lạnh chết ở chỗ này sao?
Nhưng lạ ở chỗ đây là rõ ràng là hầm băng, vì sao toàn thân lại nóng lên đây?
Nàng đột nhiên nghe được tiếng một nam tử kêu rên, hoàn toàn bị sợ hết hồn, nơi này sao lại có nam tử vậy? Rất rõ ràng, nàng bị người ta tính kế.
Không kịp suy nghĩ, liền thấy một nam tử đi tới phía nàng, thấp giọng nói, "Là ngươi?"
"Tam hoàng tử điện hạ?" Vân Vụ chấn động, chịu đựng cơn ngứa trên người, hỏi "Sao ngươi cũng ở đây?"
"Hừ, bản điện còn muốn hỏi ngươi" Lý Tranh lạnh lùng cười một tiếng, "Quả nhiên ngươi muốn trở thành nữ nhân của bản điện, rõ ràng thiết kế hạ tình dược cho bản điện, nếu như vậy, bản điện sẽ thành toàn cho ngươi"
"Tình dược?" Không trách được toàn thân mình lại nóng lên, rõ ràng là đem nàng tính kế chặt chẽ, là ai lại hận nàng như vậy, muốn nàng thân bại danh liệt? Vân Vụ đột nhiên nghĩ đến một người, nhưng lại cảm thấy mình suy nghĩ nhiều rồi
Lý Tranh cười xấu xa, "Như thế nào? Bản điện cho phép ngươi trở thành nữ nhân của bản điện, ngươi liền cao hứng đến ngốc à?"
Hắn trầm thấp thở hổn hển, giống như đã nhịn từ lâu, có thể thấy hắn chịu thuốc còn nhiều hơn cả nàng, Vân Vụ sợ hãi lui về phía sau một bước, "Tam hoàng tử điện hạ, ta và ngươi đều bị hãm hại. Ta hy vọng ngươi tỉnh táo một chút đừng xúc động"
"Ha ha, thật buồn cười, chẳng lẽ không phải ngươi cố ý câu dẫn bản điện?" Lý Tranh nhíu mày nói, "Ngươi sai người đưa thư đến Mộng Các điện cho bản điện, nói là đã ái mộ bản điện từ lâu, muốn trở thành nữ nhân của bản điện, chẳng lẽ ngươi đã quên?"
"Nói hưu nói vượn!" Vân Vụ thấy hắn đi về phía trước một bước, vội vàng lui về phía sau nói, "Ta làm sao có thể viết cho ngươi loại tin đó, ta thiếu não mới có thể vừa ý ngươi a"
"Ha ha, mềm nắn rắn buông, bản điện thích, còn chưa bao giờ thấy qua cô gái như vậy" Dứt lời Lý Tranh vồ tới phương hướng Vân Vụ
"A....."
***************
Trịnh Sở Sở quỳ gối tại Thanh U điện khóc như mưa, "Lục điện hạ, nô tỳ là bạn tốt của Vân Vụ, làm sao có thể lừa người? Cầu người đi cứu Vân Vụ đi"
"Ngươi làm sao biết được nàng bị người khác trói đi?" Lý Ngọc tràn trề nghi vấn nói.
"Nô tỳ từ trong cung đi tới, vừa hay nhìn thấy Vân Vụ, muốn tiến lên nói với nàng vài câu, kết quả bị người đánh bất tỉnh, sau khi tỉnh lại liền phát hiện mình nằm trên mặt đất" Trịnh Sở Sở nức nở nói, "Điện hạ, nàng nhất định gặp nguy hiểm, kính xin ngài đi cứu nàng đi"
Mộc Hỏa một thân trang phục thái giám vội vàng đi đến trước mặt Lý Ngọc nói, "Điện hạ, Vân Vụ cô nương quả thật bị người mang đi"
Lý Ngọc lập tức lạnh lùng nói, "Trói đi nơi nào?"
"Theo hướng Thượng Thực cục, nhưng thuộc hạ tìm đã lâu vẫn không tìm được bóng dáng Vân Vụ cô nương"
Lý Ngọc nghe xong vội vàng rời đi. Trịnh Sở Sở quỳ trên mặt đất ánh mắt sáng ngời, không hề giống bộ dạng đáng thương như trước, khóe miệng nhếch lên, Vân Vụ, lục hoàng tử điện hạ nếu nhìn ngươi làm chuyện cẩu thả cùng người khác, chắc chắn sẽ hết hi vọng với ngươi, sẽ không yêu ngươi nữa
(nhamy111: Đọc xong chương này, mọi người có đoán được thân phận Lục hoàng tử Lý Ngọc là ai không nèkkkkkkkk????? ^ ^)
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]