Chương trước
Chương sau
Lúc này Thư Nghiên và Trương Thỉ mới yên tâm lại, tối nay thái tử điện hạ không giống như ngày xưa, hắn buông bỏ thân phận, uống rượu cùng bọn họ, không để ý điều gì, sau đó... Vân Vụ say, thái tử điện hạ cũng say, Thư Nghiên cũng say, chỉ có Trương Thỉ đen mặt nhìn chằm chằm ba người bọn họ, rất là rầu rĩ.

Hắn ôm lấy Thư Nghiên định đưa nàng trở về trước, đột nhiên Lý Cẩm quát khẽ một tiếng làm cho hắn dừng bước, "Trương Thỉ, có phải cả đời này cô cũng không thể làm cho nàng hạnh phúc?"

Trương Thỉ yên lặng xoay người, hắn biết rõ "nàng" mà Lý Cẩm nói là người phương nào, mặt hắn không chút thay đổi gật đầu, "Điện hạ, nàng là cung nữ, ngài là chủ tử, huống chi tương lại ngài lại là hoàng thượng, nếu ngài yêu một cung nữ, chẳng phải là cho người trong thiên hạ làm trò cười, mặc dù ngài có thể bất chấp cả thiên hạ để làm chuyện xấu, nhưng Thư Nghiên thì không thể, trong nội cung này, mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ để làm nàng chết đuối rồi"

"Cô biết rồi, lui xuống đi"

Hai tay Trương Thỉ ôm Thư Nghiên, không thể cúi người chào, hắn nhẹ nhàng cúi đầu với ý chào, lúc này mới rời đi.

Ngày đại hôn thái tử không ngủ lại tại tẩm điện thái tử phi, chuyện này truyền khắp cả đông cung, mọi người đều biết thái tử phi không được sủng ái, mà bản thân Triệu Niệm Chi cũng hết sức thống hận, tâm phúc của nàng nói cho nàng biết, đêm hôm qua thái tử cùng với ba cung nhân uống rượu với nhau, nói đến tên, nàng nhớ đến một cái tên làm cho nàng hận đến mức hàm răng cũng ngứa - Vân Vụ. Cho nên hôm nay việc bới móc là không thể thiếu.

"Bản cung rất ưa thích ngươi, cho nên người liền ở lại Đông cung hầu hạ bản cung đi, về phần những người khác, trở về Thượng Nghi cục là được" Triệu Niệm Chi uống một ngụm trà nói

Thư Nghiên cũng biết Triệu Niệm Chi và Vân Vụ từng có va chạm, có thể nào tùy ý để nàng ở lại để Triệu Niệm chi khi dễ? "Nương nương, đông cung sớm đã an bài cung nữ hầu hạ nương nương, những người khác phải quay về Thượng Nghi cục bẩm báo, kính xin nương nương..."

"Như thế nào? Bản cung không được sủng ái, nên không thể đòi hỏi một cung nữ?" Triệu Niệm Chi nâng chén trà hung hăng tạt vào trên mặt Thư Nghiên, may mắn nước trà không nóng, Vân Vụ lập tức đứng dậy lau khô mặt cho Thư Nghiên, cũng may nàng không sao, nàng lạnh mắt nhìn Triệu Niệm Chi nói, "Ngươi điên rồi, nếu nước trà này nóng, mặt Thư Nghiên tỷ tỷ liền bị hủy rồi"

"Tiện tì nhà ngươi, bản cung đường đường là một thái tử phi, cư nhiên lại bị ngươi quở trách, người đâu...." Triệu Niệm Chi lập tức hướng ra ngoài điện hô to

Trùng hợp Lý Cẩm đi đến, vừa hay nhìn thấy, lập tức nâng tay Thư Nghiên lên, lo lắng hỏi, "Thư Nghiên, ngươi không sao chứ?"

Thư Nghiên lắc lắc đầu, "Điện hạ, nô tỳ không sao"

"Triệu Niệm Chi ngươi điên rồi, mặc dù nàng chỉ là một cung nữ cũng không thể đến phiên ngươi lăng nhục" Lý Cẩm trợn mắt nhìn, Triệu Niệm Chi lảo đảo một tý, vô lực ngồi xuống ghế, trong mắt Lý Cẩm tràn ngập nhu tình, chẳng lẽ nàng nhìn lầm, hắn lại thích nàng ta?

Vân Vụ cũng thu hết vẻ mặt Lý Cẩm vào đáy mắt, thì ra đêm qua hắn không động phòng là vì Thư Nghiên tỷ tỷ? Còn Thư Nghiên tỷ tỷ thì sao? Nàng có phải cũng chung tình với thái tử điện hạ không? Nếu hai người thực sự yêu thích nhau, chẳng phải Thư Nghiên tỷ tỷ sẽ chịu khổ sao?

Quả nhiên, Lý Cẩm lôi kéo Thư Nghiên đi ra ngoài, Triệu Niệm Chi nhìn đến ngây người, không nhúc nhích ngẩn ngơ ngồi đó, giống như không thể tưởng tượng nổi, "Vì sao lại là nàng? Vì sao lại là nàng?"

Vân Vụ bĩu môi, ngốc, chẳng lẽ ngươi cho là lão tử? Nàng liếc xem thường một cái, hay là đi xem tình huống khác khá hơn một chút, vội vàng đuổi theo, lại không cẩn thận đụng đến thân một người, "Ai u uy, đau chết ta"

Vân Vụ lấy tay che cái mũi, đau xót ngẩng đầu lên nhìn xem cái tên quỷ xúi quẩy nào để mình đụng phải, ách.... Tam hoàng tử điện hạ. Mụ nội nó chứ, lại đụng phải hắn.

Lý Tranh cười xấu xa, nhìn nàng nói, "Ngươi là đối với bản điện yêu thương nhung nhớ à?"

Khóe miệng Vân Vụ rụt rụt, suy nghĩ nhiều, nếu như không phải mình cuống cuồng thì làm sao đụng phải tên cháu con rùa này? Nghĩ là nghĩ như vậy, nhưng lại không thể nói như vậy, "Ha ha, tam hoàng tử điện hạ, chó ngoan không cản đường a" Dứt lời, nàng vội vàng đi lên phía trước.

Lý Tranh đột nhiên bắt lấy cánh tay nàng, ý tứ sâu xa cười nói, "Vân Vụ, bản lĩnh mềm nắn rắn buông của ngươi mặc dù hơi vụng về, nhưng không thể không nói, quả thật cũng làm cho bản điện chú ý đến ngươi, về phần khi nào ngươi muốn bò lên giường của bản điện, bản điện bất cứ lúc nào cũng đợi ngươi"

Vân Vụ lúc này mới nghe rõ, hắn cho là mỗi một việc nàng làm đều chỉ vì câu dẫn hắn, kỳ thật Vân Vụ đơn giản là nhìn hắn không vừa mắt mà thôi, thực là người kiêu ngạo tự phụ, nàng hung hăng hất tay hắn ra, thong dong cười cười, "Nô tỳ cho rằng vô cùng cấp thiết phải giải thích cho tam hoàng tử điện hạ một tý, nô tỳ cũng không phải là mềm nắn rắn buông, mà là....."

Vân Vụ nháy mắt với hắn mấy cái, hắn lập tức hiểu ý, kê lỗ tai lại gần lắng nghe, kết quả nàng hắng giọng hô to, "Chán ghét ngươi!" Dứt lời, nàng phất ống tay, tiêu sái rời đi

Lưu lại Lý Tranh một người nhét nhét lỗ tai, vừa rồi lỗ tai bị gì không biết, cái gì cũng không nghe rõ, đến cùng là nàng nói gì vậy? Aiz....

Lúc Vân Vụ tìm được bọn họ, lại phát hiện còn Doãn mỹ nhân xinh đẹp ở một bên, nàng vụng trộm núp trong bóng tối nghe xem bọn họ nói cái gì? Dù sao phụ thân Doãn mỹ nhân cũng là một trong số những người hại chết Thu gia. Tục ngữ nói, tri kỷ biết hết mọi cái rắm mới bách chiến bách thắng... Mà đợi chút, tri kỷ biết cái gì ta?

"U, thái tử điện hạ vừa mới đại hôn, hiện thời lại dắt một cung nữ đi đi lại lại trong cung, nếu bị người khác cố ý nhìn thấy, danh tiếng điện hạ đã có thể bị hủy hoại chỉ trong chốc lát" Doãn mỹ nhân cười một tiếng, đá lông nheo với Lý Cẩm, "Yên tâm, thần thiếp cũng phải là người cố ý đó"

"Cô nhớ kỹ hảo tâm nhắc nhở của mỹ nhân" Lý Cẩm lúc này mới buông tay Thư Nghiên ra.

Doãn mỹ nhân quyến rũ cười cười, đến gần Lý Cẩm nói, "Đã lâu rồi điện hạ không có đi nơi đó của tần thiếp, đừng nói có người mới, đã quên người cũ a"

Cái gì? Doãn mỹ nhân léng phéng cùng Lý Cẩm? Đây chính là nữ nhân của hoàng thượng, con trai lại đoạt nữ nhân của lão tử, thật làm cho người ta không tưởng tượng nổi. Đợi chút, còn nữa, Vân Vụ kiềm chế lại tâm loạn của mình, kê lỗ tai vào tiếp tục nghe.

Ai ngờ  Thư Nghiên lạnh mặt, nghiêm túc nói, "Doãn mỹ nhân, có chừng có mực!"

"Điện hạ, ngài là thái tử cao cao tại thượng, ngàn vạn lần không cần lại bị nữ nhân này uy hiếp, nô tỳ không sao, nếu nàng nói ra, cùng lắm thì chết một lần mà thôi, tối thiểu nhất nô tỳ cũng không để cho nàng ta áp chế ngài khắp nơi" Thư Nghiên làm như cực kỳ tức giận, rốt cuộc cũng bộc phát.

"Doãn mỹ nhân, Thư Nghiên ta tự cho mình là không phụ lương tâm của mình, ngươi có bản lãnh thì nói ra đi, nói ra, cùng lắm thì cá chết lưới rách, ta và ngươi cũng không có quả ngon để ăn"

Pằng....

Trên mặt Thư Nghiên có thêm dấu đỏ hình năm ngón tay, nàng không hiểu nhìn Lý Cẩm, hắn lạnh lùng nói, "Làm càn, còn không mau cút đi" Nước mắt nàng rơi xuống, dừng một chút, ủy khuất rời đi.

Vân Vụ xem đến lúc này rất là tức giận, nếu Lý Cẩm thích nàng, vì sao còn cam tâm đánh nàng? Nhưng nhìn lại Thư Nghiên một chút, lúc nàng đến gần Lý Cẩm, ánh mắt cũng không phải oán hận, ngược lại có thêm vẻ mặt tự trách, này.... đến cùng là xảy ra chuyện gì?

"Mỹ nhân, ta xử lý thỏa đáng chuyện thái tử phi xong liền đi tìm ngươi, như thế nào?" Lý Cẩm lạnh lùng nói. Doãn mỹ nhân cười mập mời, bên tai Lý Cẩm thổi một hơi nói, "Vậy tần thiếp chờ điện hạ"

Đến lúc Vân Vụ tìm được Thư Nghiên thì trời cũng đã tối rồi, thấy nàng yên lặng ngồi chồm hổm bên hồ sen không nói, chậm rãi đi đến bên người nàng cũng ngồi chồm hổm nói, "Thư Nghiên tỷ tỷ, ngươi đến cùng có tâm sự gì, có thể nói với ta một chút không?"

Mặt nàng đầy nước mắt nhìn qua Vân Vụ hỏi, "Vân Vụ, ta có thể tin tưởng ngươi sao?"

Vân Vụ gật mạnh đầu, "Thư Nghiên tỷ tỷ đã quên rồi, ta cũng đã từng hỏi qua tỷ câu hỏi này, mà câu trả lời của ngươi hôm đó cũng chính là đáp án của ta ngày hôm nay"

Nàng vui mừng mỉm cười, bắt đầu chậm rãi nói bí mật trong lòng nàng, "Ta tin ngươi cũng đã thấy, ta thích thái tử điện hạ, mà thái tử, hắn cũng đối với ta như vậy"

"Thư Nghiên tỷ tỷ, trong lòng ngươi rất khổ sở phải không?" Vân Vụ thở dài nói, nàng dường như có thể lý giải được Thư Nghiên, tựa như nàng đối với Nạp Lan Lạc rõ ràng là thích, lại không thể nói ra, nàng biết mình đã sớm động tâm, nhưng không biết vì sao mà tuyệt tình tán lại không phát tán.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.