Chương trước
Chương sau
Trương Thỉ đứng bên ngoài cửa sững sờ, nâng tay lên muốn đánh cửa này xuống, nhưng lại bị tín nhiệm của một người khác đánh bại, hắn biết rất rõ, biết rõ Thư Nghiên và Lý Cẩm đang làm chuyện gì, đúng lúc hắn lại đau lòng, chính hắn cũng không biết hắn đã đặt Thư Nghiên trong lòng mình từ lúc nào.

"Đại ca, ngươi làm gì ở thư phòng thái tử vậy?" Âm thanh Vân Vụ trong trẻo lạnh lùng đánh vỡ Trương Thỉ đang nghĩ ngợi lung tung ngoài cửa, cũng cắt ngang động tác của hai người trong phòng.

Thư Nghiên nhanh chóng đi ra từ trong lòng ngực Lý Cẩm, vội vàng mặt quần áo, hoàn hảo, hoàn hảo, hết thảy cũng chưa phát sinh! Lý Cẩm cũng lập tức tỉnh táo, lại bất đắc dĩ cười khổ, hắn hi vọng, mình có thể liên tục say như vậy!

"Tiểu muội, không phải ngươi còn phải đi Thượng Công cục lấy hỉ phục cho thái tử điện hạ sao? Làm sao lại trở về nhanh như vậy?" Trương Thỉ lôi kéo nàng sang một bên hỏi, Vân Vụ đang muốn trả lời, vừa vặn gặp Thư Nghiên đẩy cửa ra, "Thư Nghiên tỷ tỷ vì sao ngươi lại ở trong thư phòng thái tử điện hạ a?"

"Ta... thái tử điện hạ có việc tìm ta" Thư Nghiên hàm hồ nói

Vân Vụ "A" một tiếng, nghi hoặc liếc nàng liền nhìn sang Trương Thỉ một cái, nhỏ giọng cười nói, "Đại ca, không phải ngươi thích Thư Nghiên tỷ tỷ chớ?"

"Ngươi nói mù cái gì vậy, ta là thái giám"

"Di, không cần gạt ta, ta cái gì cũng biết nha, trong cung này a, còn có một loại gọi là đối thực vợ chồng a, nếu Thư Nghiên tỷ tỷ hợp ý ngươi, ta có thể làm hồng nương cho các ngươi, được không?"

"Nha đầu chết tiệt, ngươi nói mò cái gì vậy" Trương Thỉ gõ đầu nhỏ của nàng, thật không hiểu mỗi ngày nàng nghĩ ngợi lung tung cái gì

"Ngày mai đại hôn thái tử điện hạ, cũng không biết đến lúc đó chúng ta có mệt chết hay không" Vân Vụ nhỏ giọng lầm bầm, "Ta nghe các lão nhân trong cung nói, cái gì mà hoàng thượng đại hôn, rồi thái tử đại hôn, mệt chết lại là các cung nhân, từ giờ Dần liền bắt đầu bận rộn, bận đến giờ Hợi, còn phải đợi sau khi bọn họ động phòng, chúng ta mới có thể nghỉ ngơi, sách sách sách, quy củ quỷ gì chứ!"

"Được rồi, ngươi đừng oán hận nữa, đến lúc đó ta sẽ an bài cho ngươi thanh nhàn một chút" Trương Thỉ khẽ mỉm cười, tật xấu lười biếng từ nhỏ không bỏ được

"Thật sao?" Vân Vụ ha hả cười bắt lấy tay Trương Thỉ nói, "Đại ca, ngươi là ca ca ruột của ta nha"

Trương Thỉ vừa nghe xong, trong lòng liền có chút khổ sở, hắn xác thực là ca ca ruột của nàng, chỉ là nàng đã sớm quên hắn rồi

*******************

Ngày thứ hai là ngày thái tử đại hôn, quả nhiên đúng như lời lão nhân trong cung nói, đi sớm về muộn, quả thật mệt chết được, Vân Vụ tìm một nơi tốt, nằm xuống phía sau hòn non bộ phơi nắng thở to ngủ, hết cách rồi, ai bảo nàng thức dậy còn sớm hơn gà nữa chứ!

Đột nhiên ngửi thấy hương vị canh cá, Vân Vụ ngồi thẳng mạnh mẽ mở mắt ra, oa, canh cá sáng long lánh ở trong chậu vẩy tay với nàng, bánh bao hấp tinh xảo nằm trên mâm vẩy tay với nàng, giờ phút này nàng cảm giác vô cùng hạnh phúc, đưa tay qua nắm lấy, ai ngờ bị cánh tay của hắn ngăn trở

"Ôi chao, ngươi nhìn thấy thức ăn ngon, vì sao lại không nhìn thấy ta?" Lý Ngọc buồn cười nhìn nàng

Vân Vụ đỏ mặt có chút thẹn thùng, nàng xác thực chỉ chú ý tới mỹ thực, mà không để mắt đến mỹ nhân như ngọc Lục hoàng tử trước mắt, "Đa tạ Lục hoàng tử điện hạ ban thưởng phần ăn, tiểu nhân vô cùng cảm kích" Dứt lời, liền ăn ngấu nghiến

Có lẽ đối mặt với Nạp Lan Lạc vẫn có chút bất đồng với Lý Ngọc, đối với Nạp Lan Lạc, nàng xác định là nàng yêu, cho nên mới phải cố kỵ thân phận của hắn, ở trước mặt hắn bất quá có đôi khi sẽ làm càn đôi chút; nhưng đối với Lý Ngọc, từ khi nàng bắt đầu biết hắn, lại cảm thấy giống như đã từng quen hắn từ trước, có lẽ ở trước mặt hắn nàng sẽ không kiêng nể gì cả.

Lý Ngọc từ trong lòng móc ra khăn lau mỡ trên miệng nàng, sủng ái nói, "Ăn từ từ, không ai giành với ngươi"

"Đúng rồi, ngươi không phải ở Lân Đức điện sao, vì sao lại nhớ đến ta vậy?" Vân Vụ vừa ăn vừa nói

"Ta nói với phụ hoàng thân thể ta bất tiện, liền muốn lui ra sớm, nếu không, làm sao có những thức ăn ngon này tới cho ngươi?" Hắn cười nhạt một tiếng

"Không sai, điện hạ đối với việc tránh nặng tìm nhẹ, thật đúng là học đi đôi với hành a!" Vân Vụ thở dài nói

"Vân Vụ, Vân Vụ...." Trịnh Sở Sở nhỏ giọng hướng về phía hòn non bộ nói. Vân Vụ sau khi nghe thấy cười nói với Lý Ngọc, "Điện hạ, ta đói bụng cũng không phải chỉ có một mình ngươi nhớ tới ta nha"

Vân vụ nhảy xuống nói với Trịnh Sở Sở nói, "Sở Sở, ta ở đây"

"Ai, làm ta sợ muốn chết" Trịnh Sở Sở vội vàng đi đến đưa rổ dưa trước mặt nàng nói, "Đúng lúc ta làm việc tại Thượng Thực cục, thừa dịp bọn họ tay chân luống cuống, ta mới trộm một ít đồ cho ngươi, ngươi mau đưa cho bằng hữu của ngươi đi"

"Sở Sở, đa tạ ngươi, ta lập tức đưa cho bọn Thư Nghiên tỷ tỷ"

Trinh Sở Sở thấy Lý Ngọc cũng nhảy xuống tới, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, thẹn thùng nói, "Lục hoàng tử điện hạ, vì sao ngài cũng ở đây vậy?"

Lý Ngọc cũng không trả lời nàng, mà là xoay người nói với Vân Vụ, "Ai, Vân Vu, ngươi bên nặng bên nhẹ rồi a, ít nhất cũng phải chào ta một tiếng chứ, vậy mà ta còn nghĩ đến ngươi trước"

Trịnh Sở Sở vội vàng nói, "Điện hạ nói đùa, Vân Vụ chỉ là nói giỡn mà thôi, tình cảm của nô tỳ và Vân Vụ, sao có thể sánh cùng điện hạ được?"

Lý Ngọc nghe xong lời này rất là hưởng thụ, khó có được phản ứng một lần với Trịnh Sở Sở, "Nói thật hay"

Trịnh Sở Sở cúi đầu cười trộm, tựa hồ như đây là lần đầu tiên Lục hoàng tử nói chuyện cùng nàng

Vân Vụ bỉu môi nói, "Sao có thể đánh đồng được chớ? Sở Sở là bằng hữu của ta, nàng đưa cho ta đồ ăn ngon tất nhiên ta phải cảm tạ, còn ngươi... " Nàng đột nhiên dừng bước, lại nói không nên lời địa vị của Lý Ngọc trong cảm nhận của nàng, chẳng biết đã thay đổi từ lúc nào, nàng đem Lý Ngọc trở thành người của nàng, càng cảm thấy việc hắn làm vì mình là chuyện đương nhiên, ý tưởng này thực đáng sợ a.

Vân Vụ nhận rổ từ tay Trịnh Sở Sở vội vã rời đi, tuyệt đối không thể ở chỗ này, nàng nghĩ vừa mới thoát li được tên Nạp Lan Lạc, có thể ngàn vạn lần đừng lại dính dáng đến tên Lý Ngọc này a

Trịnh Sở Sở thấy Vân Vụ rời đi, ngược lại tạo cơ hội cho nàng cùng Lý Ngọc, nàng khom người nói, "Nô tỳ nghe cung nữ hầu hạ tại Lân Đức điện nói thân thể điện hạ ôm bệnh nhẹ mới rời đi, không biết hiện thời thân thể điện hạ tốt lên chưa?"

Lý Ngọc vừa nghe Vân Vụ nói, tâm tình lại cực kỳ tốt, thích thú khẽ cười, "Không sao". Dứt lời đi vài bước, lại xoay người nói, "Trịnh Sở Sở đúng không, về sau nhờ ngươi chăm sóc tốt cho Vân Vụ, bản điện sẽ ghi nhớ trong lòng"

Trịnh Sở Sở sửng sốt ngẩn người tại chỗ, nàng không nhìn lầm chứ, Lục hoàng tử mỉm cười với nàng, nàng cũng không nghe lầm chứ, Lục hoàng tử còn biết tên nàng, điều này làm cho lòng nàng như nai con bắt đầu đi loạn, đây là ngày đầu tiên sau khi tiến cung nàng lại cảm thấy sung sướng như vậy.....

*********

Đêm, trong nội cung, theo sau khi thái tử động phòng rốt cuộc cũng an tĩnh trở lại, tại một ngóc ngách nào đó trong đông cung ba người ngồi uống rượu, tâm tư khác nhau

Vân Vụ ngẩng đầu nhìn qua ánh trăng sáng, từ từ nói, "Đêm nay trăng sáng thật lớn, thật tròn, thật cao quý a"

Thư Nghiên sau khi nghe cũng ngửa đầu nhìn, bên má nàng đỏ thắm, cười một tiếng, "Vân Vụ, ngươi say rồi, làm gì có trăng sáng, ngươi thấy được chính là đèn nguyện ước a" Nhìn thật lâu, nàng lại bổ sung, "Hôm nay là ngày thái tử điện hạ đại hôn, nói chính xác thì là thái tử phi sai người thả, ước nguyện.... cùng với thái tử điện hạ hòa thuận tốt đẹp"

"Làm sao ngươi biết, không phải nàng mong muốn về sau tiền bạc cuồn cuộn a. Nấc.." Vân Vụ lại nói. Trương Thỉ nghe gãi gãi đầu nàng cười nói, "Ngươi cho rằng ai cũng ham tiền hơn người như ngươi à?"

"Nói thật, nếu ta là thái tử điện hạ, ta dứt khoát sẽ không cưới Triệu Niệm Chi làm thái tử phi, ta muốn cưới, liền cưới quốc khố, ha ha ...." Vân Vụ làm càng cười to

"Nói thật hay!"

Thư Nghiên cùng Trương Thỉ lập tức đứng lên, cung kính nói, "Thái tử điện hạ"

Vân Vụ mơ hồ nói, "Di, ngươi không phải đang động phòng sao? Vì sao chạy đến rồi? Chẳng lẽ bị thái tử phi đá ra ngoài rồi?" Thư Nghiên vội vàng véo tay Vân Vụ, khiến cho Vân Vụ quát to một tiếng, "Ngươi nhéo ta làm cái gì?"

"Hôm nay không phân tôn ti, cô cùng các ngươi uống rượu, như thế nào?" Dứt lời, Lý Cẩm liền ngồi dưới đất, Thư Nghiên vội vàng khuyên, "Điện hạ, hôm nay là ngày đại hỉ của ngài, ngài làm sao có thể bỏ thái tử phi uống rượu cùng chúng ta được?"

Lý Cẩm ngẩng đầu cười cười, "Thư Nghiên, Trương Thỉ, các ngươi ngồi xuống, đây là mệnh lệnh, đến, cùng cô uống một chén"

Vân Vụ ha ha cười rót rượu cho Lý Cẩm, ngày thường là gan nàng lớn liền hỏi một câu, "Thái tử điện hạ, cô là ai vậy?"

"Cô chính là ta" Lý Cẩm cười nhạt một tiếng, Vân Vụ như hiểu như không, "A, đến đến, thái tử điện hạ, cô cùng ngươi uống một chén"

Thư Nghiên cùng Trương Thỉ đều cho rằng Lý Cẩm sẽ giận tím mặt, ai ngờ hắn cười sang sảng nói, "Nha Đầu ngươi, quả nhiên thú vị, không trách được có thể làm cho tam đệ nhớ thương ngươi lâu như vậy"

Vân Vụ không khách khí khoát khoát tay, "Ta nói này, thái tử điện hạ, đến trễ còn không mau tự phạt một ly?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.