Ngày đó, sau khi xem bệnh cho Nguyệt Vô Ưu xong, Tang Ly cũng biến mất, nhiều hôm sau cũng không thấy hắn xuất hiện.
Dạ Đông Tuyết từ khi nghe Tang Ly nói mẫu thân không sao thì liền tin là thật, đã thật vui vẻ mà không nghi ngờ.
- Mẫu thân, Đông Tuyết nấu cháo cho mẫu thân này. Người mau ăn đi.
Nguyệt Vô Ưu nghe tiếng Dạ Đông Tuyết gọi thì mệt mỏi mở mắt ra, nhìn thấy DạĐông Tuyết hiếu thuận như vậy thì cảm thấy mãn nguyện mà nở nụ cười.
- Mẫu thân, người phải cố gắng ăn nhiều vào, như vậy mới mau khỏe được…
Dạ Đông Tuyết vừa đỡ mẫu thân ngồi dậy vừa lên tiếng thuyết phục. Nguyệt Vô Ưu nhẹ tiếng nói:
- Được. Mẫu thân cũng không nỡ…
“… nỡ để con lại một mình…”
Nguyệt Vô Ưu thầm nhủ trong lòng không dám nói thành tiếng. Nàng không nhẫntâm để Dạ Đông Tuyết lại một mình trơ trọi trên đời, càng không nhẫn tâm nói ra sự thật để nàng phải đau khổ. Trong thâm tâm, nàng đang bám trụvào câu nói của Tang Ly ngày hôm đó.
“Ta sẽ đi tìm sư phụ của mình đến. Nếu may mắn, có thể người sẽ cứu được…”
Nguyệt Vô Ưu cũng nhìn ra tia phân vân trong mắt Tang Ly, nàng cũng tự hiểubệnh tình của bản thân mình không còn cách nào, nhưng nàng vẫn hy vọng,tia hy vọng cuối cùng.
Sau khi Nguyệt Vô Ưu ăn được vài muỗngcháo do Dạ Đông Tuyết đút thì sắc mặt chợt tím tái, bắt đầu ho khù khụ.Dạ Đông Tuyết hốt hoảng đặt chén cháo qua một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nhay-duoi-anh-trang-do/2867184/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.