- Mẫu thân, Đông Tuyết đã về!
Nguyệt Vô Ưu nghe nữ nhi gọi thì từ trong nhà bước ra. Nàng năm nay vẫn chưađược ba mươi nhưng nét tang thương đã hiện trên mặt, sắc mặt tái nhợtnhư người bệnh lâu năm. Dù lo lắng cho nữ nhi, nàng vẫn nghiêm giọnghỏi:
- Đông Tuyết, con đã đi đâu?
Dạ Đông Tuyết sợ hãi rút người lại, nhỏ tiếng đáp:
- Mẫu thân… Đông Tuyết ra ngoài chơi…
- Con tự ý đi như vậy có biết mẫu thân lo lắng thế nào không?
Biết mình sai nên Dạ Đông Tuyết không dám cãi, lí nhí nói:
- Mẫu thân, con xin lỗi… con không dám nữa…
Thấy Dạ Đông Tuyết đã nhận lỗi, Nguyệt Vô Ưu cũng không nỡ trách nàng nữa, dặn dò:
- Đông Tuyết. Không phải mẫu thân muốn cấm con, nhưng bên ngoài thật sự rất nguy hiểm…
- Dạ, Đông Tuyết biết! Đông Tuyết đi nấu cháo cho người nha.
Vừa dứt câu, Dạ Đông Tuyết đã chạy ùa vào bếp, mang những rau dại ra rửa sạch chuẩn bị nấu cháo.
Từ lúc Dạ Đông Tuyết hiểu chuyện, nàng chỉ mỗi mẫu thân là người thân vàVô Ưu viện này là nhà của nàng, còn những người bên ngoài là người bênngoài, không liên can đến nhà của nàng. Mẫu thân của nàng lúc nào cũng ở mãi trong Vô Ưu viện, không bước chân ra ngoài một bước. Thỉnh thoảng,có người mang gạo và một ít thức ăn đến cho nhà nàng. Nhưng bấy nhiêuthức ăn không đủ cho hai người sống qua ngày, dù trong sân cũng có trồng một số rau cải nhưng vẫn thiếu trước thiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cung-nhay-duoi-anh-trang-do/2867178/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.